nuông chiều em đến đau lòng
Tiểu Tinh thấy bạn mình như vậy thật sự vừa thấy ấm lòng lại vừa thấy hơi tội nghiệp cho người bác sĩ khi nãy. Đặng Tiểu Tinh cười khổ, không biết đã nín hẳn ngưng khóc từ lúc nào. "Cậu bị áp bức hoá điên đến cười ngây ngốc ra à?" "Cái tên đó rõ ràng" Mặt Nhã Linh đỏ bừng như lửa đốt, rõ ràng rất tức giận. "Mình có thai rồi!" "Cậu"
Hơn nữa, kĩ năng tán gái cũng không phải dạng vừa. Anh ấn cô lên tường trong ngõ nhỏ, cắn vành tai cô nói, "Thời Hạ, anh nhớ em tới tim gan đều đau nhức hết cả rồi." Chân Thời Hạ mềm nhũn trong nháy mắt. Anh trú ngụ nơi tim đã nhiều năm, ăn mòn lục phủ ngũ tạng, thấm tận xương tủy. - ---------------------------------
Chương 32: Giương nanh múa vuốt. Chương trước Chương tiếp. "Tối nay chúng ta dùng bữa bên ngoài nhé.". Tần Thận vừa lái xe vừa đánh mắt nhìn sang người bên cạnh. Cô gái ngẩn người, hỏi: "Không ăn cùng ba mẹ sao anh?". "Ừ, chú Trịnh đưa ba đi đón mẹ rồi," anh
PGS.TS Võ Thị Minh Chí, Trung tâm nghiên cứu tâm lý học, sinh lý lứa tuổi, Đại học Sư phạm Hà Nội cho rằng: Việc nuông chiều con cái một cách thái quá dù là trai hay gái đều dẫn đến làm hỏng con. Những đứa trẻ được bố mẹ nuông chiều và bao bọc quá mức sẽ khiến
"Ngạo em thấy đau đớn nhất chính là hai người yêu nhau mà lại không thể nói cho đối phương biết bản thân mình yêu đối phương nhiều như thế nào." Tống Dương Ngạo hôn lên trên trán cô dùng tay sờ vết thương trên đầu cô dịu dàng nhưng lòng anh lại đau đờn đến
Künstliche Befruchtung Als Single In Deutschland. Trọn bộ Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng Full tập được cập nhật mới nhất tại Truyện Tip đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 9/10 🔰 Người đăng ⭐ Truyện Tip Bạn đang theo dõi doc truyện full Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng của tác giả Túy Hậu Ngư Ca rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những tình tiết đặc sắc, đọc truyện Ngôn Tình, Đô Thị, Dã Sử này để trải nghiệm và cảm nhận bạn nhé. Tác giả Túy Hậu Ngư Ca Thể loại Ngôn Tình, Truyện Sủng, Đô Thị, Trọng Sinh Văn án Thời Hạ mắc thận. Lúc nằm trên giường bệnh chờ chết Có người ngàn dặm vạn dặm gấp gáp trở về Cắt một quả thận tặng cô Sau đó Thời Hạ trọng sinh quay về lúc còn học cấp 3 Khi gặp được người kia Cô đã từng cho rằng học bá toàn năng, người được xưng là học sinh mẫu mực tốt nhất của toàn trường… Đến trễ về sớm, trèo tường đánh nhau đều toàn năng như nhau. Còn nữa, ngay cả kỹ năng nuông chiều chọc ghẹo cũng max điểm… Anh đè cô trên tường trong ngõ nhỏ, cắn lỗ tai cô nói, “Thời Hạ, anh nhớ em đến mức lòng cũng quặn đau.” Chân Thời Hạ nháy mắt mềm nhũn Em đã ở đầu quả tim anh rất nhiều năm, ăn mòn lục phủ ngũ tạng, thấm sâu vào tận xương máu! Cả hai yêu thầm X cả hai trọng sinh. Doc truyen nuong chieu em den dau long lttp truyen chu ebook prc download full. Từ khoá Đọc truyện Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng full, chương 1, chương cuối. Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng wattpad truyện full sstruyen truyencv medoctruyen, metruyenchu nội dung truyện Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng review, Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng Mangatool Wikidich Truyencuatui truyenfull webtruyen truyenyy , nghe audio Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng Danh sách chương Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Còn tiếp Đọc truyện online, đọc truyện hay - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang web truyện Online mới nhất, đọc truyện ngôn tình hay . Web đọc truyện online hỗ trợ đọc truyện trên điện thoại, máy tính bảng, đọc truyện trên iphone, ipaid, điện thoại android tốc độ nhanh nhất. Leave a comment
Buổi tối tan học, Thời Hạ đang thu dọn cặp sách, quay đầu đã không thấy bóng dáng của Thẩm Nhất Thành. Con trai đúng là đầu to óc như trái nho, chỉ lo đến chứ không lo được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn Hạ thầm mắng ở trong lòng, sau đó xách cặp đi ra ngoài. Mạc Mạt đi tới, “Thời Hạ, cậu không đạp xe, tớ chở cậu về vậy.” “Không cần, tôi gọi taxi là được.” Cô và Mạc Mạt tuy tiện đường, nhưng nhà Mạc Mạt gần hơn nhà cô hai giao lộ. Thời Hạ lại một lần nữa cảm thán có tiền thật tốt, có thể bắt xe mọi lúc mọi. Sau khi tách khỏi Mạc Mạt tại cổng trường học, Thời Hạ quay người lại nhìn thấy Thẩm Nhất Thành và Thịnh Thác Lý đang ngồi trên xe chờ ở ven đường, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, vài phiến lá rụng xuống theo làn gió. Cuối hè đầu thu, gió ban đêm hơi se lạnh, Thẩm Nhất Thành chỉ mặc một cái áo sơ mi tay ngắn. Thời Hạ nhớ tới áo khoác của Thẩm Nhất Thành còn nằm trong cặp cô. Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.“Cậu lề mề cái gì vậy Thời Hạ? Tan học rồi còn không nhanh về, dự định ở lại trường à?” Thịnh Thác Lý mắng cô. Thẩm Nhất Thành luôn cúi đầu chơi di động, thật ra trên mặt không có biểu cảm gì cả. Thời Hạ đi qua đó, Thẩm Nhất Thành cất di động vào túi quần, Thời Hạ nhịn không được nhếch khóe môi, “Còn nghĩ rằng cậu đi rồi.” “Thực sự xin lỗi, làm cậu thất vọng rồi.” Thẩm Nhất Thành vốn dĩ không muốn nói chuyện, cuối cùng vẫn không nhịn được đáp lại. Thời Hạ vỗ vỗ vai cậu, “Còn tốt, cũng không phải quá thất vọng.” Thịnh Thác Lý, “....” Thời Hạ lấy áo khoác đưa cho cậu, sau đó tự giác lên chỗ phía sau xe cậu. Thịnh Thác Lý nhìn Thẩm Nhất Thành mặc áo khoác, chờ đến lúc Thời Hạ chạy vọt ra ngoài, trong lòng không khỏi điên cuồng hò hét như mấy chiếc lá bị gió cuốn bay. Rốt cuộc cậu đã bỏ lỡ việc gì chứ? Ngày đó Thời Hạ còn thầm cười nhạo cấp 3 vô cùng dở hơi, rất nhanh đã bị người dở hơi trả thù. Cuộc sống cấp 3 cứ hai tuần được nghỉ một lần, ngày thứ Bảy không cần đến lớp, cho nên giữa trưa thứ Năm mọi người có thể rời trường. Thời Hạ đi đến bãi giữ xe lấy xe thì phát hiện vỏ xe đã bị người ta chọc thủng. Thời Hạ là người đầu tiên hiểu ra nguyên nhân là do Thẩm Nhất Thành. Sau đó cô bắt đầu hợp lý hoài nghi là Hứa Văn Văn làm. Lại suy tư thêm ba phút, Thời Hạ cảm thấy cũng không thể đoán bừa như vậy. Dù sao thì người yêu thầm Thẩm Nhất Thành cũng không ít, có lẽ người càng điên cuồng thì càng thâm tàng bất lộ. Nhưng chuyện này chắc chắn có dính líu đến Thẩm Nhất Thành. Thời Hạ dẫn chiếc xe máy điện của mình đi tìm chỗ sửa xe. Chiếc xe máy điện này đi theo cô cũng xem như là chịu đựng đủ mọi cực hình. Lúc thì bởi vì không được nạp điện dẫn đến suy dinh dưỡng, lúc thì vỏ xe bị thủng cần làm phẫu thuật. Ngẫm lại mà lòng cũng chua xót Ngoài cổng trường có chỗ vá xe, vỏ xe đã bị người khác dùng dao rạch một đường khá dài, vá thì không thể nào vá được, cho nên cần phải thay cái mới. Thời Hạ đành ngồi trên ghế xếp nhỏ đợi thợ sửa xe. Trong điện thoại cũng chẳng có trò gì hay, Thời Hạ tìm một trò chơi vượt chướng ngại vật để giết thời gian. Trong lúc lơ đãng Thời Hạ ngẩng đầu lên, xa xa nhìn thấy Lý Hoàn nắm tay một chàng trai đi đến bên vệ đường. Chàng trai ăn mặc khá sạch sẽ thoải mái, chỉ là phía sau gáy khi có vài sợi tóc màu đỏ đặc biệt hấp dẫn sự chú ý. Hai người đứng ở đó lên xe taxi. Nếu cô nhớ không lầm thì Lý Hoàn hẳn là người tỉnh lẻ, cô ấy muốn về nhà hẳn nên ngồi xe buýt. Mà mỗi khi đến ngày nghỉ, ngay cổng trường học sẽ có xe buýt trực tiếp đi tỉnh lại đây đón người. Cho nên ngày nghỉ Lý Hoàn không về nhà sao? Vá vỏ xe xong, Thời Hạ về đến nhà lại bắt gặp Thời Lạc Văn và Thời Vũ Mông ở cửa nhà. “Hạ Hạ, chú tới đón Mông Mông, thuận tiện lại đây thăm con, ba con không ở nhà, con cần gì cứ nói với chú.” Thời Lạc Văn mang trái cây và sữa bò đặt lên bàn, vén tay áo lên, “Chú giúp con quét tước một chút.” “Không cần đâu chú.” Thời Hạ rót một ly nước cho ông và Thời Vũ Mông, “Hôm nay dì Lâm vừa mới đến dọn dẹp, không cần phiền chú.” Thời Lạc Văn nhìn thử, đúng là rất sạch sẽ ngăn nắp. Thời Hạ biết Thời Lạc Văn hôm nay tới là vì cái gì, chẳng qua là muốn thông qua cô để xoa dịu mối quan hệ với Thời Gia Hoan. Thời Gia Hoan hay mềm lòng, chỉ cần người khác nói hai câu nhẹ nhàng thì rất nhanh đã quên sạch, vẫn như cũ đào tim đào phổi cho người ta. Thời Lạc Văn năm lần bảy lượt muốn khơi mào chủ đề, Thời Hạ cũng chẳng đáp lại đúng ý ông, Thời Lạc Văn không biết nên nói cái gì nữa. Dù sao thì Thời Hạ vẫn là đứa trẻ, ông không thể nói quá trắng trợn được. “Nếu không thì chú làm cơm chiều giúp con nhé Hạ Hạ?” Thời Lạc Văn vén tay áo lên dự định đi vào phòng bếp. Thời Hạ đang rối rắm làm cách nào để mở miệng tiễn khách thì tiếng đập cửa bất chợt vang lên. Thời Hạ đi qua đó mở cửa phòng, Thẩm Nhất Thành dựa vào khung cửa nói, “Ăn cơm.” Thời Hạ đứng tránh sang một bên để cậu nhìn thấy tình hình trong phòng, đồng thời cũng muốn Thời Lạc Văn nhìn thấy Thẩm Nhất Thành. Ý tứ đã rất rõ ràng. Thời Lạc Văn cũng không phải người không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, ông kêu Thời Vũ Mông chuẩn bị để rời đi, trước khi đi còn khách sáo với Thẩm Nhất Thành, “Cảm ơn hai người đã chăm sóc Thời Hạ, nếu cần gì cứ gọi điện thoại cho chú là được.” Thẩm Nhất Thành gật gật đầu, đặc biệt bình tĩnh nghiêng người tránh sang một bên, “Không cần gì cả.” Buổi sáng thứ Bảy, gia sư mà Thời Gia Hoan mời cho Thời Hạ đến đây phụ đạo cho Thời Hạ. Tên nhóc 27 28 tuổi là cử nhân đến từ đại học 211 *, tên Dương Tấn.* Đại học 211 là những trường đại học thuộc dự án 211 tại Trung Quốc. Thời Hạ dự định học ở nhà mình, nhưng sau khi Lâm Vận nhìn thấy thầy giáo gia sư là tên nhóc này thì ngẫm nghĩ một chút, bà dọn dẹp lại phòng nhỏ ở siêu thị rồi bảo hai người học bổ túc ở đó. Cô gái nhỏ 17 18 tuổi và một tên nhóc to xác, dù sao vẫn là người lạ, nên đặt ở trước mắt quan sát. Môn học phụ đạo hôm nay là môn Toán, Dương Tấn cầm một bộ đề thi để Thời Hạ làm trước nhằm thử xem trình độ của cô đến đâu, như vậy mới dễ dàng thiết kế lộ trình học phụ đạo. Sau khi Thời Hạ làm xong, vẻ mặt Dương Tấn một lời khó nói hết, xác nhận xong bài thi, trình độ này đúng là trình độ cần mời gia sư. Có lẽ do trình độ của Dương Tấn quá cao, có lẽ do trình độ của Thời Hạ quá thấp, hai người không chung một tần số, hai môn này nghe giảng một lúc, Thời Hạ cái biết cái không, nghe giảng rất chi là mệt mỏi. Học xong hai môn, thể xác và tinh thần của Thời Hạ đều rã rời, chỉ dựa vào trình độ này, nếu muốn đạt được trình độ thi đại học đúng thật là cách xa vạn dặm. Dương Tấn đi rồi, Thời Hạ mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, cô mở một bịch sữa bò dự định bổ sung năng lượng cho não. Cô bay từ trong phòng ra ngoài nhìn Thẩm Nhất Thành ngồi sau quầy thu ngân chơi máy tính. Thời Hạ thò lại gần, là một game online. Trò chơi này vẫn tồn tại như cũ rất nhiều năm về sau, chỉ là không hot như bây giờ. Khi đó game online vừa bắt đầu phổ biến, game online trên mạng cũng ít, khác với rất nhiều năm về sau, trăm ngàn sắc màu, cho nên con trai bây giờ gần như chơi chung một game online. Thời Hạ ôm bịch sữa rúc vào ghế xem thao tác con chuột linh hoạt của Thẩm Nhất Thành, liên tiếp ba kỹ năng, trên màn hình máy tính hiện ra giao diện thắng. Thời Hạ lại cảm khái thêm một lần nữa, chênh lệch giữa học giỏi và học ngu thật sự quá xa vời, chơi trò chơi cũng có thể chơi đến mức lợi hại như vậy. “Chơi vui không?” Thời Hạ đá đá ghế của Thẩm Nhất Thành. Thẩm Nhất Thành không quay đầu lại, “Không có ý nghĩa gì cả, nhưng chắc chắn có ý nghĩa hơn cái cậu học.” Thời Hạ lập tức cảm thấy kích động, miệng của thằng nhãi Thẩm Nhất Thành này quá độc, câu nào cũng xát muối đâm tim! Thời Hạ gánh chịu dày vò sau hai ngày gặp gia sư, ngày thứ Hai đi học, cả người đều héo rũ. Đặc biệt là sau khi giáo viên nói tuần sau phải thi cuối tháng. Tinh thần của Thời Hạ hơi lo lắng. Học tập thật sự làm cô đau khổ. Buổi tối lúc đi nhà ăn, Thời Hạ ăn hai miếng thì ăn không vô nữa, cô chạy đến sân thể dục trốn vào một góc trộm hút thuốc để giảm bớt tâm tình phức tạp khi làm học tra *.* Học tra ý chỉ người học tệ. Thời Hạ hút xong điếu thuốc thì đứng ở góc tường hóng gió xua đi mùi thuốc. Người trèo tường vào bị Thời Hạ dọa sợ. Thời Hạ cũng bị cậu ta dọa sợ. Thẩm Nhất Thành nhíu mày nhìn Thời Hạ, “Cậu ở chỗ này làm gì?” Không đi học, đứng ở chỗ này như ma ám vậy. Thời Hạ nhìn Thẩm Nhất Thành, cậu đứng thẳng lưng, mặc đồng phục màu xanh, áo sơ mi màu trắng, tóc đen ngắn gọn gàng, hơn nữa còn có thành tích khủng, người này rõ ràng nên là một học sinh ngoan không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng đọc sách thánh hiền’. Nhưng tên học sinh ngoan này thừa dịp lúc ăn chiều trèo tường ra khỏi trường học, sau đó lại trèo vào. “Cậu làm gì thế?” Thời Hạ hỏi lại. Thẩm Nhất Thành còn chưa kịp mở miệng, ánh sáng đèn pin đã chiếu qua đây, giọng nói mang theo sự phẫn nộ và sự hưng phấn khó có thể che dấu sau khi bắt được người, “Lại trèo tường, hôm nay còn không để tôi bắt được cậu.” “Vẫn là hai người, hai cô cậu đến văn phòng cho tôi.” Người bắt Thẩm Nhất Thành chính là chủ nhiệm khối lớp 11. Thời Hạ tổng kết lại một chút, trách nhiệm lớn nhất được giao cho chủ nhiệm khối không phải là bắt học tập, mà là bắt học sinh vi phạm kỷ luật. Cái gì mà đi trễ về sớm Hút thuốc yêu sớm Nhuộm tóc trèo tường Trốn học đi chơi net Toàn bộ đều là việc ông nên làm. Dùng một câu để khái quát, đây là chủ nhiệm khối Voldemort trong lòng học sinh toàn trường. Thời Hạ đứng trong văn phòng nhìn chủ nhiệm khối lông mày đỏ mắt xanh vỗ bàn, cảm thấy cực kỳ oan uổng. Cô thật sự không hề trèo tường ra ngoài. Nhưng không ai chịu nghe cô giải thích. Cô bị chụp mũ như Thẩm Nhất Thành. Người kia vẻ mặt bình tĩnh. Cực kỳ quen thuộc đối với hình thức này. “Lại là cậu, Thẩm Nhất Thành, cậu lại trèo tường ra ngoài, sao không ăn cơm đàng hoàng trong trường học?” “Lần này còn bắt cóc bạn học đi ra ngoài, cậu muốn làm gì? A, cậu nói tôi biết cậu muốn làm gì?” Thẩm Nhất Thành từ đầu tới đuôi chỉ có một biểu cảm, mặt không đỏ tim không đập, cũng không có thái độ nhận sai. Tức nhất là học sinh lợn chết không sợ nước sôi. Câu mà giáo viên nói nhiều nhất với học sinh chính là, “Nếu cậu vi phạm nội quy trường học nữa thì cho thôi học.” Học sinh bình thường khi nghe tới sẽ sợ hãi. Nhưng sang Thẩm Nhất Thành, giáo viên sẽ không nói như vậy nữa, vì Thẩm Nhất Thành chưa bao giờ sợ hãi. Thẩm Nhất Thành là thể diện của Nhất Trung, trừ phi cậu giết người phóng lửa, gian - dâm trộm cướp, nếu không thì Nhất Trung sẽ không đuổi cậu. Chủ nhiệm khối vỗ bàn đến mức tay cũng đau, ông đổi sang sách tập, quét mấy cuốn sách rớt lộp bộp. “Còn em nữa, một học sinh nữ cái tốt không học lại học người ta trèo tường, gần đèn thì sáng gần mực thì đen, có hiểu hay không? Bớt tiếp xúc với loại học sinh như Thẩm Nhất Thành đi…” Thời Hạ nhịn không được mở miệng, “Thầy ơi, không tiếp xúc với loại học sinh như Thẩm Nhất Thành, vậy em nên tiếp xúc với loại học sinh gì mới phải?”...... Cuối cùng chủ nhiệm khối ôm ngực nói, “…Hai cô cậu, mỗi người một ngàn chữ kiểm điểm…”
[Dịch giả [ [ Hiện đại, Ngôn tình, Ngọt, Sạch, Sủng, Thâm tình, Thanh mai trúc mã, Thanh xuân vườn trường, BP, Nhẹ nhàng, Song trọng sinh, Song xử]
Hôm thứ Bảy nghỉ theo thường lệ. Buổi sáng Thẩm Nhất Thành dậy sớm đi ra ban công thì phát hiện Thời Hạ cũng dậy sớm, cô đang dựa vào tường ngơ ngẩn. Lúc này chỉ mới 5 giờ sáng, Thời Hạ mặc đồ ngủ, dùng phương thức kẹp thuốc giữa hai ngón tay cầm một cây bút, một tay đặt trước ngực, hai mắt vô thần ngơ ngẩn nhìn hoa cỏ trên ban công. Trong lòng Thẩm Nhất Thành đột nhiên nhảy lên một cái, loại cảm giác này có chút quen thuộc. Thời Hạ tựa hồ nhận thấy tầm mắt, cô không khỏi ngước mắt nhìn thấy Thẩm Nhất Thành, theo bản năng đưa tay ra sau giấu đi. Giấu được một nửa, cô đang cẩm trong tay là bút mà không phải thuốc lá. Thẩm Nhất Thành mở cửa sổ ban công, dùng cằm ra hiệu Thời Hạ. Thời Hạ cũng mở cửa sổ, hai người cách hai mét bắt đầu nói chuyện với nhau. Thẩm Nhất Thành, “Sáng sớm tinh mơ, ngẩn người làm gì đó?” Thời Hạ dựa vào cửa sổ thượng do do dự dự, “Thẩm Nhất Thành, có lẽ em có việc muốn anh giúp.” * Thời Hạ nói với Thẩm Nhất Thành chuyện của Thời Lạc Văn, đó là lúc đang ăn sáng ở quán ăn. Mấy cái bánh bao, hai chén cháo gạo kê, còn có một đĩa dưa muối. Thời Hạ cắn một cái bánh bao nhân hẹ, sau đó yên lặng thả về. Thẩm Nhất Thành nhíu mày, “Em muốn ăn gì?” “Thịt…” Thẩm Nhất Thành, “… Lớn lên giống đống thịt vậy.” Thời Hạ, “……” Thời Hạ không phản bác Thẩm Nhất Thành mà cắn mỗi cái bánh bao một cái, cuối cùng thả tới trước mặt Thẩm Nhất Thành. Thẩm Nhất Thành nhìn bánh bao có hàng dấu răng nhỏ ở trước mặt, sau đó trầm mặc ăn vào. Bạn gái của mình, dù ra sao đi nữa cũng không thể nói một câu không tốt. “Thẩm Nhất Thành, rốt cuộc anh có giúp em hay không?” Thời Hạ thấy Thẩm Nhất Thành không đáp lại cô thì không khỏi hỏi một câu. Thẩm Nhất Thành ăn xong một cái bánh bao thì lên tiếng, “Chuyện công trình của ba em đồng ý giao cho ai thì giao cho ai, vì sao em không thích chú em?” Thời Hạ cắn bánh bao, đôi mắt hơi nhếch lên nhìn Thẩm Nhất Thành, tròng mắt chậm rãi xoay hai vòng, “… Bởi vì…” “Được, đừng nói nữa, anh giúp em.” Thẩm Nhất Thành cắt ngang lời cô. “A?” Thời Hạ bị cậu cắt ngang thì sửng sốt. Thẩm Nhất Thành cúi đầu khuấy cháo, giọng nói nhàn nhạt, “Anh tình nguyện em có chuyện giấu anh cũng không muốn em gạt anh.” Những lời này của Thẩm Nhất Thành như một cây kim rất nhỏ rất nhỏ, nhanh như bay chui vào trong lòng Thời Hạ, đau một chút sau đó không có cảm giác gì nữa, giống như chỉ thoáng tưởng tượng, vừa động tâm niệm, cây kim chôn trong lòng co rút đau đớn một chút. Loại cảm giác này từ mấy ngày trước đã bắt đầu đi theo Thời Hạ, không có nguyên do gì, chỉ ngẫu nhiên Thời Hạ vô ý nhìn Thẩm Nhất Thành sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng. Buồn đến mức cô có chút đau. Thời Hạ đã không muốn ăn, bầu không khí nặng nề vờn quanh giữa hai người như có như không. Thẩm Nhất Thành ngẩng đầu nhìn Thời Hạ, đột nhiên cười cười với cô. Thẩm Nhất Thành vốn lớn lên cực điển trai, nụ cười này nét mặt tuấn tú, khóe miệng khóe mắt nhếch lên, trong mắt giữa mày đều là ý cười. Thẩm Nhất Thành cầm khăn giấy xoa khóe miệng cho Thời Hạ, trong cổ họng tràn ra nụ cười trầm thấp, “Đúng là giống con heo nhỏ.” Thời Hạ lập tức đỏ mặt, lại có chút luống cuống chân tay ngượng ngùng cúi đầu. Ngay sau đó, Thẩm Nhất Thành dắt tay Thời Hạ đi vào công viên. Buổi sáng ngày mùa đông công viên rất náo nhiệt, mọi người chạy bộ, đánh Thái Cực, chơi kiếm, trên mặt mỗi người đều tràn đầy chờ mong đối với một ngày mới tốt đẹp. Thẩm Nhất Thành nắm tay Thời Hạ đi tới hồ nhân tạo. Bên bờ hồ nhân tạo có rất nhiều thực vật, còn có cỏ cây sum suê. Thời Hạ vốn tưởng Thẩm Nhất Thành dẫn cô tới dạo công viên, cho đến khi cô bị cậu đẩy ngã trên thân cây, cả người dán lên, Thời Hạ mới chậm rãi hiểu ra, “Anh… Muốn làm gì?” Thẩm Nhất Thành rũ mắt nhìn cô, tay đè lên gáy cô, trán chống lên trán cô, “Muốn… Hôn một chút.” Hôn một chút’ của Thẩm Nhất Thành ước chừng năm phút đồng hồ, cho đến khi hai người đều thở hồng hộc, vừa nãy rời khỏi cánh môi Thời Hạ còn lưu luyến không nỡ trên cổ cô. Thời Hạ nắm chặt tay đặt bên hông cậu, theo nụ hôn có tính trấn an của Thẩm Nhất Thành, Thời Hạ dần dần thả lỏng, bàn tay bắt lấy cậu đổi thành ôm lấy cậu, còn vòng lên eo cậu. Thẩm Nhất Thành hơi ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, lúc này Thời Hạ không tránh né, thăm dò nhẹ nhàng mổ trên môi cậu, sau đó lộ ra một nụ cười ngọt ngào. Thẩm Nhất Thành nhìn cô cười đến đôi mắt nheo lại thì nhịn không được cười nói, “Có chuyện gì cười vui như vậy?” Thời Hạ cười tủm tỉm, “Thì nhớ tới vừa nãy hai đứa mình ăn bánh bao thịt và bánh bao chay.” Thẩm Nhất Thành, “……” Sau khi không khí ngọt ngào bị Thời Hạ phá hư, hai người rời khỏi công viên. Lúc này đã hơn 9 giờ, Thời Hạ hỏi Thẩm Nhất Thành, “Buổi sáng anh có bận không? Đi chỗ này với em.” Thẩm Nhất Thành giơ tay nhìn đồng hồ, “Anh đúng là có chút chuyện vào buổi sáng, buổi chiều được không?” Thời Hạ lắc đầu, “Vậy anh đi làm chuyện anh bận trước đi, không phải chuyện rất quan trọng gì.” Hai người tách ra ở cửa công viên, Thời Hạ kêu taxi đi khách sạn lớn nhất Cẩm Thành. Hôm nay chỗ này có một buổi triển lãm tranh. Người tổ chức triển lãm tranh là họa sĩ Lâm Nho Thu có danh tiếng ở Cẩm Thành, cũng là giáo viên dạy vẽ tranh vỡ lòng cho Thời Hạ. Muốn nói thì phải nói tới duyên phận giữa Thời Hạ và Lâm Nho Thu, vẫn là lúc Thời Hạ học tiểu học, Thời Gia Hoan lần đầu tiên dẫn Thời Hạ đi đăng ký học lớp huấn luyện, Thời Hạ chọn đàn violon, khi đi ngang qua lớp mỹ thuật, Thời Hạ bị bức tranh trên tường hấp dẫn nên dừng chân. “Con thấy gì trong bức tranh này?” Một giọng nói rất ôn hòa vang lên bên cạnh Thời Hạ. “Thấy chuyện xưa có một người uống say rút sợi râu trên đầu con hổ, sau đó bị con hổ ăn luôn.” Người phía sau cười ha ha, “Bé con của anh quá đáng yêu.” Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại Hạ lúc còn rất nhỏ đã rất có thiên phú ngôn ngữ, khi học bài tiểu học năm lớp ba, có rất nhiều truyện cổ tích ghép vần con nít xem không hiểu, không lâu sau, Thời Hạ bắt đầu xem mấy sách như truyện tranh, chuyện cổ tích. Cho nên thật ra chỉ là một bức tranh rất đơn giản như Võ Tòng đánh hổ, Thời Hạ lại có thể xem hình nói chuyện biên ra một câu chuyện xưa. Vì thế Thời Hạ quen biết Lâm Nho Thu, Lâm Nho Thu nhận Thời Hạ làm học sinh. Đều không phải do Thời Hạ có bao nhiêu tài năng vẽ tranh, chỉ vì Thời Hạ rất thú vị, Lâm Nho Thu thích trẻ con thú vị. Thời Hạ đi theo Lâm Nho Thu học vẽ hai năm, lúc còn học cấp 2, Lâm Nho Thu đã dọn khỏi Cẩm Thành, tóm lại Thời Hạ chưa gặp lại ông lần nào nữa, gần đây Thời Hạ mới từ miệng giáo viên đàn violon biết được Lâm Nho Thu đã về Cẩm Thành, hơn nữa thứ Bảy này mở triển lãm tranh ở chỗ này. Thời Hạ mua một bó hoa tươi vào khách sạn. Hôm nay Lâm Nho Thu mở triển lãm tranh chỉ là loại triển lãm tranh nhỏ, người tới đều là người có uy tín trong giới kinh doanh, đều phải có thư mời. Thời Hạ vốn không ngờ sẽ như thế, sau khi tới mới biết thì ra bản thân vốn không vào được cũng không gặp được giáo viên. Vì thế Thời Hạ đưa hoa tươi cho người tiếp khách đứng ở cửa, cũng coi như thể hiện hết tâm ý dành cho thầy giáo, cô nghĩ chờ lúc nào trường học cho nghỉ thì bảo Thời Gia Hoan dẫn cô đến nhà thầy thăm ông. Thời Hạ đưa xong hoa thì đi toilet một chuyến. Từ toilet ra, Thời Hạ đang chuẩn bị rời đi lại phát hiện một bóng người rất quen thuộc đi lên từ cầu thang xoắn ốc. Thời Hạ vui vẻ muốn mở miệng gọi cậu, lại nghĩ là khách sạn, lớn tiếng ồn ào thì không tốt, vì thế bước nhanh theo. Thời Hạ đi sau cậu chưa được bao lâu lại về tới bên ngoài phòng triển lãm, còn chưa chờ Thời Hạ nghi hoặc đã nghe một giọng nói có chút quen thuộc, “Bảo Bảo? Con cũng tới xem triển lãm tranh của ông ngoại à?” Thẩm Nhất Thành bất đắc dĩ, “Ông ngoại, ông……” Thẩm Nhất Thành còn chưa nói xong, khóe mắt đã thoáng nhìn thấy người đứng cách đó không xa, lời nói đột nhiên im bặt, con ngươi cậu cũng nhịn không được hơi co lại. Lâm Nho Thu cũng phát hiện Thời Hạ, chỉ cảm thấy có chút quen mắt rồi lại băn khoăn, “…Cô bé, con cũng tới xem triển lãm tranh?” Thời Hạ đi lên trước, cười nói, “Thầy à, con là Thời Hạ.” Lâm Nho Thu nhìn thấy Thời Hạ thì rất vui vẻ, ông kéo cô nói mấy câu, nhưng triển lãm tranh còn có rất nhiều chuyện cần làm, vì thế để Thẩm Nhất Thành chăm sóc thay ông. Nhìn Lâm Nho Thu đi xa, Thời Hạ đặt tay sau lưng chậm rãi xoay người nhìn Thẩm Nhất Thành. Khuôn mặt của Thẩm Nhất Thành vừa đen vừa xụ, ánh mắt còn không ngừng trốn tránh tầm mắt Thời Hạ. Thời Hạ cứ như vậy nỗ lực nín cười nhìn chằm chằm Thẩm Nhất Thành nửa ngày, “Bảo Bảo? Thẩm Nhất Thành, anh thật là Bảo Bảo?” Thẩm Nhất Thành quay người đi, giọng nói cứng nhắc, “Anh không phải Bảo Bảo, em nhận sai người rồi.” Thời Hạ vui vẻ sáp qua đó, “Bảo Bảo? Bảo Bảo? Anh không biết em à? Em là Hạ Hạ mà!” Thẩm Nhất Thành hất tay cô nhấc chân đi. “Bảo Bảo, anh đợi em với, Bảo Bảo” Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại
Tác giả Túy Hậu Ngư CaThể loại Ngôn Tình, Truyện Sủng, Đô Thị, Trọng SinhVăn án Thời Hạ mắc nằm trên giường bệnh chờ chếtCó người ngàn dặm vạn dặm gấp gáp trở vềCắt một quả thận tặng côSau đó Thời Hạ trọng sinh quay về lúc còn học cấp 3Khi gặp được người kiaCô đã từng cho rằng học bá toàn năng, người được xưng là học sinh mẫu mực tốt nhất của toàn trường… Đến trễ về sớm, trèo tường đánh nhau đều toàn năng như nữa, ngay cả kỹ năng nuông chiều chọc ghẹo cũng max điểm…Anh đè cô trên tường trong ngõ nhỏ, cắn lỗ tai cô nói, “Thời Hạ, anh nhớ em đến mức lòng cũng quặn đau.”Chân Thời Hạ nháy mắt mềm nhũnEm đã ở đầu quả tim anh rất nhiều năm, ăn mòn lục phủ ngũ tạng, thấm sâu vào tận xương máu!Cả hai yêu thầm X cả hai trọng sinh.
nuông chiều em đến đau lòng