truyện cục cưng lật bàn ta là mẹ trộm được

Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được. "Ơ, Hoắc tổng, lần trước gặp tôi vẫn muốn tìm ngài, đến, tôi mời ngài một ly?". Âm thanh ngọt ngào đến vắt được ra nước , giờ phút này ngay cả Mộ Niệm Thần nghe cũng không nhịn được run rẩy một lúc, toàn thân nổi da ️ Đọc truyện Nàng Dâu Cực Phẩm Chương 452: Tặng anh món quà thứ 3. Truyện thuộc thể loại Ngôn Tình, Sủng. Cập nhật liên tục, nhanh nhất Đọc truyện Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được? Chương 260 của tác giả: Ninh Cẩn - Thể loại: Ngôn Tình,Hài Hước Diệp Tranh rất hiểu chuyện nói, mặc dù được mẹ bế quả thực rất thoải mái, nhưng cậu bé vẫn quyết định tự mình đi. "Không sao, để ba bế con." Diệp Ân Tuấn bế Diệp Tranh từ trong lòng Thẩm Hạ Lan qua, trực tiếp đặt Diệp Tranh lên vai. "A!" Diệp Tranh rất ít khi được Diệp Ân Tuấn nâng lên cao như vậy, đột nhiên bật cười vui vẻ. Lý Quế Tường chính là một trong những người đó. Ông ta không phải không có lý do khi chạy đến xin chị mình giúp đỡ. Ông ta biết nhân vật mấu chốt là ai. Điều này làm cho ông ta ít nhiều còn giữ lại một chút hy vọng. Ông ta biết nếu chị quan tâm đến mình và nói vào Künstliche Befruchtung Als Single In Deutschland. Skip to contentGiới thiệu Ebook Tác giả Ninh Cẩn Thể loại Ngôn Tình Nguồn Trạng thái Full Chương cuối Chương thiệu truyện Một câu chuyện bi hài đan xen chặt chẽ với nhau sẽ là thế mạnh của truyện Cục Cưng Lật Bàn Con Là Mẹ Trộm Được khi mà một cặp đôi đã từng yêu nhau và họ đã xin lẫn nhau , cướp với nhau một đứa con khi mà tình yêu bắt đầu trên sự đổ vỡ…Không vì thế mà nam chính của chúng ta quên được người cũ , từ ngày hôm nào . Hẳn đã bắt đầu trở lại với cô ta và lẻn vào nhà thường xuyên , lúc ấy đứa con theo mẹ đã lớn , nó chẳng biết gì về chuyện này nhưng vẫn báo cảnh sát về vụ đột nhập . Biết là chuyện gia đình nên cảnh sát chả thèm quan tâm…Cứ thế mà tiếp diễn , cho đến một ngày hai đứa con nhỏ bé chưa biết chuyện ấy vô tình nghe được ba mẹ chúng nói với nhau về vẫn đề xin xin cướp cướp gì đó với nhau liên quan đến chúng . Mọi chuyện dở khóc dở cười bắt đầu từ đây khi mà cả 2 đứa đều lật cả 2 cái bàn kèm theo sự ngạc nhiên tột cùng !Download Ebook Cục Cưng Lật Bàn Con Là Mẹ Trộm Được? – Ninh Cẩn FullEbook Cục Cưng Lật Bàn Con Là Mẹ Trộm Được? – Ninh Cẩn – Full Epub – FullEbook Cục Cưng Lật Bàn Con Là Mẹ Trộm Được? – Ninh Cẩn – Full Prc/Mobi – FullEbook Cục Cưng Lật Bàn Con Là Mẹ Trộm Được? – Ninh Cẩn – Full Pdf – Full Thông tin truyện Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? Tóm tắt truyện Là câu truyện ngôn tình đang được đọc giả đánh giá cao hiện nay. Câu truyện nhẹ nhàng nhưng đầy sâu lắng. "Tuy là lời lẽ thương lượng, nhưng giọng điệu không cho người khácphản bác, người đàn ông này thât là bá đạo, căn bản không biết cái gì gọi dân chủ, trong đầu quan niệm của anh ta chỉ có hai loại tình huống,muốn hoặc là không cần mà thôi." Mời bạn đọc chương mới tại đây Chương mới nhất của truyện Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 107 Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 107 Cả người Mộ Niệm Thần cứng đờ, lần này tốt rồi, muốn chạy trốn cũng không được. Cố Minh Thâm không chút tin tưởng nhìn hai người trước mắt, ít ngày trước cùng cô nói chuyện, anh ta cũng chỉ đơn thuần cho là Mộ Niệm Thần muốn kích thích anh ta mà đùa giỡn. Hoắc Cảnh Sâm là người nào, làm sao có thể cùng người bình thường như Mộ Niệm Thần có đứa bé? Nhưng hai ngày trước khi Mộ Thiên Hùng tìm anh ta hơn nữa đem mọi chuyện nói cho anh ta biết, mà hôm nay nguyên nhân anh ta tới đây cũng do Mộ Thiên Hùng yêu cầu. Mục đích rất đơn giản, bọn họ muốn đứa bé kia, chỉ có như vậy Mộ thị mới có thể bước lên một tầm cao mới. Tình cảm của anh ta đối với Mộ Niệm Thần là thật, chỉ là chuyện tình cảm này đến tột cùng có mấy phần chỉ có chính trong nội tâm anh ta hiểu rõ ràng nhất. Kết hợp với việc điều tra mấy ngày nay, anh ta cho là Mộ Niệm Thần hiện tại chỉ là một bà mẹ đơn thân, nhưng không ngờ anh ta đợi ở đây nửa giờ, chứng kiến tình cảnh như vậy, mà kế hoạch ban đầu rõ ràng không thể tiến hành. Mộ Niệm Thần cảm thấy có chút buồn cười khi bộ dạng Cố Minh Thâm lúc này giống như đang bắt gian tại trận, người đàn ông da mặt dày này càng thêm trơ trẽn. Kết hợp ít ngày trước Mộ Thiên Hùng có tìm gặp cô, lúc này tám chín phần mười cô cũng đoán được mục đích của Cố Minh Thâm tới đây là gì. Hoắc Cảnh Sâm nhìn cũng không nhìn Cố Minh Thâm một cái, quay đầu lại, vẻ mặt nhàn nhạt “Tôi cho cô thời gian mười phút, giải quyết người đàn ông này, sáng sớm nhìn thật chướng mắt.” Tiếng nói vừa ngừng Hoắc Cảnh Sâm cùng Cố Minh Thâm lướt qua nhau rồi sau đó ngồi vào chiếc xe Lamborghini bản số lượng có hạn kia. Trên thương trường, Hoắc Cảnh Sâm có thể đứng ở vị trí hôm nay, việc đấu trí dĩ nhiên hơn người khác, mà người đàn ông trước mắt này không có bất cứ uy hiếp gì, anh ta hoàn toàn có thể không để vào mắt. Chỉ là trong lòng một chút cảm giác không thoải mái không lý giải được nguyên nhân vì sao? Hoắc Cảnh Sâm vừa đi cả người Mộ Niệm Thần cảm thấy thoải mái hơn, lúc này, cô nở rộ nụ cười cứng ngắc trên khuôn mặt mị người nói “Cố tiên sinh, sáng sớm có gì chỉ giáo?” Gớm! Sáng sớm gặp người xúi quẩy như vậy, cô có thể hình dung vận số cả ngày hôm nay của mình khẳng định không được tốt. Cơn giận trong người không thể bộc phát được Cố Minh Thâm che lấp, mặt mũi giả vờ hữu nghị, vốn không kiên nhẫn cũng sớm bùng nổ “Mộ Niệm Thần, anh thật sự hoài nghi, chuyện sáu năm trước anh cùng Vũ Tây chỉ là cái cớ để em cùng Hoắc Cảnh Sâm qua lại, bình tĩnh mà xem xét, em thật không đáng giá để anh đến ngày hôm nay nhớ mãi không quên.” Không thể nghi ngờ lúc này Cố Minh Thâm thật sự tức giận, một mặt anh ta nghĩ muốn cùng Mộ Niệm Thần làm lại từ đầu. Mặt khác người phụ nữ này đã có người đàn ông khác, thậm chí chính anh ta đều không thể không thừa nhận, người đàn ông kia mạnh hơn anh ta hơn mấy trăm lần. Nghĩ đến thân phận con gái riêng của cô ban đầu không thể lộ ra ngoài ánh sáng, anh ta đã từng vứt bỏ không cần thật không nghĩ đến hôm nay cô lại càng trở nên xinh đẹp, thành thục hơn. Vả lại bên cạnh cô có một người đàn ông xuất chúng như thế, anh ta thật không cam lòng. Không cam lòng với này người phụ nữ nói quên là quên, hôm nay hai người tựa như hai người qua đường xa lạ. Mộ Niệm Thần dở khóc dở cười với những lời giải thích của Cố Minh Thâm giờ phút này, nhớ mãi không quên? Cô cám ơn cả nhà của anh ta, không trách được cô gần đây gặp ác mộng còn trong mệnh gặp phải tiểu nhân, thì ra là bị người này nhớ nhung? “Ba ba ——” Mộ Niệm Thần vỗ vỗ bàn tay của mình, một giây kế tiếp nói cười duyên dáng “Ơ, Cố Đại tình thánh, anh ngày hôm nay trước khi đến chẳng lẽ không có nghiên cứu trước một chút về Hoắc Cảnh Sâm? Hoặc là người giựt giây cho anh tới đây Mộ Thiên Hùng không có nói cho anh biết, tôi cùng Hoắc Cảnh Sâm lên giường hoàn toàn do thủ đoạn xấu xa ban đầu của Mộ Thiên Hùng ?” Cố Minh Thâm cười lạnh một tiếng “Thủ đoạn xấu xa? Nếu như em không muốn, chẳng lẽ Mộ Thiên Hùng có thể ép buộc em cùng Hoắc Cảnh Sâm lên giường, người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm, bao nhiêu người phụ nữ muốn lên giường cùng anh ta? Ban đầu Mộ Niệm Thần là thân phận của em không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cơ hội tốt như vậy thế nào chịu buông tha?” Mộ Niệm Thần cắn môi một cái, rất tốt, phân tích hay lắm, thì ra trong lòng anh ta cô là một người phụ nữ như vậy. Chỉ là hôm nay anh ta đứng ở lập trường nào mà nói những lời này, suy bụng ta ra bụng người, anh ta Cố Minh Thâm còn chưa xứng tới đây giáo dục cô đâu! “Dĩ nhiên không có ai có thể ép buộc tôi, giống như anh hấp tấp bò lên trên giường Mộ Vũ Tây không phải cùng một cái đạo lý sao? Người phụ nữ dựa vào đàn ông bị cho là có thủ đoạn, nhưng còn một người đàn ông, nếu anh ta vì vinh hoa phú quý mà cam lòng theo sau người phụ nữ, như vậy thì nghiêm trọng, này cơm nhão ăn không ngon chứ?” Cố Minh Thâm hít một hơi thật sâu, đè nén xuống lồng ngực đang phập phòng lửa giận trong người, anh ta không quên mục đích ngày hôm nay tới đây “Mộ Niệm Thần, anh hỏi em một lần cuối cùng, em đến tột cùng có muốn hay không trở lại bên cạnh anh không?” Mộ Niệm Thần cười nhạo một tiếng, ngay sau đó mở ra dưới chân bước, ánh mắt lạc định lên chiếc Porsche của Cố Minh Thâm, ngón tay dài nhọn ở trên toa xe một hồi không hề quy tắc xao động, rồi sau đó ánh mắt lướt qua chiếc Lamborghini bên cạnh “Anh nói có mấy người phụ nữ sẽ vì chiếc Porsche mà bỏ qua điều khiển bản số lượng có hạn Lamborghini của người đàn ông độc thân hoàng kim? Ít nhất tôi không biết, trở lại, Cố tiên sinh lần sau muốn đàm phán trước xin trước hết nghĩ xem chính mình có lợi thế gì, anh cho rằng, tôi Mộ Niệm Thần còn là tiểu nữ sinh ngây thơ hồ đồ ngày đó sao? Tình yêu của anh ah, tôi không cần anh nên vứt vào thùng rác đi là vừa.” Châm chọc người khác vốn là nghề của cô, huống chi đối mặt với người như vậy cô cũng không chút nào cảm thấy có lỗi trong lòng mà lăng nhục… Nhưng, những lời này của Mộ Niệm Thần thật đã chọc giận Cố Minh Thâm, một giây kế tiếp cánh tay cô bị Cố Minh Thâm nắm lấy “Mộ Niệm Thần, nói cho cùng em chính là vì tiền không đúng? Như vậy em thật ra không bằng Mộ Vũ Tây!” Mộ Niệm Thần khinh thường anh ta dám so sánh cô cùng với Mộ Vũ Tây, giờ phút này cũng không giãy giụa, ánh mắt nhìn thẳng tấm này bị thời gian mài diện mạo đều không phải gương mặt, mang theo có chút một người đàn ông khác cho cô tự tin “Vì tiền, ai mà không như vậy? Cố tiên sinh, lần trước hoàn tiền xe cho anh không đủ sao?” Cố Minh Thâm tức giận vô cùng gật đầu một cái, không chút nào thương tiếc hất cánh tay Mộ Niệm Thần ra, làm cho Mộ Niệm Thần hèm chút mất thăng bằng, lảo đảo mấy bước suýt nữa ngã xuống đất. “Mộ Niệm Thần, đây là con đường em chọn, em sẽ hối hận với quyết định của mình.” Cố Minh Thâm ném một câu nói, rồi sau đó trực tiếp ngồi vào trong xe, chiếc xe nhanh chóng lướt qua người Mộ Niệm Thần, mang theo một hồi khí lưu suýt nữa tung bay quần áo màu trắng của cô. Im lặng suy nghĩ, Mộ Niệm Thần đuổi được Cố Minh Thâm đi sau đó còn phải lại đối mặt với người có vẻ mặt lạnh lùng muốn thịt người kia…thật kinh khủng. Run run rẩy rẩy ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Mộ Niệm Thần rất dễ nổi nóng thừa nhận mình rất là biến thái, một buổi sáng lần thứ hai có loại cảm giác bị bắt gian tại giường, mẹ nó, vì sao thế giới của cô không thể thanh tịnh một chút xíu được sao? Nhìn ra được giờ phút này tâm tình của Hoắc Cảnh Sâm không tốt, về phần tại sao, Mộ Niệm Thần không biết cũng cũng xác thực không muốn biết. Xe dừng ở cửa chính Hoắc Thị, sau khi đến nơi Mộ Niệm Thần xuống xe trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, nhìn một chút, tài xế này làm thật rất tẫn chức. Mộ Niệm Thần nhún nhún vai, bỏ qua Hoắc Cảnh Sâm lúc này tâm tình anh ta đang uốn é bên trong xe, sửa sang xong quần áo rồi sau đó hướng đại sảnh Hoắc Thị đi tới. Mãi cho đến giữa cơm trưa Hoắc Cảnh Sâm cũng không có xuất hiện. Sau đó, tin tức Hoắc Cảnh Sâm đi công tác trở về nghiễm nhiên truyền khắp cả Hoắc Thị, tựu giống giờ phút này mọi người ngồi nghiêm chỉnh làm việc. Chính là vì tổng tài đến cái phút chốc kia hiện ra có biểu hiện hoàn mỹ nhất, nói giỡn, phải biết ở Hoắc Thị, lương cao đồng thời lại thời thời khắc khắc cuộc sống ở trên mủi châm, mà Hoắc Cảnh Sâm chính là cái kia một đạo bất luận kẻ nào cũng không đột phá được phòng tuyến, dù là trai gái già trẻ, tóm lại thời gian làm việc, anh ta chính là Thượng Đế. Lúc nghỉ trưa, Mộ Niệm Thần tự Hoắc Cảnh Sâm lần nữa không giải thích được biến mất, phục hồi tinh thần lại, nghĩ tới đứa con trai nhà mình buổi tối hôm qua hình như rất đáng thương bị chính mình chận ở ngoài cửa. Lương tâm trổi dậy, Mộ Niệm Thần lúc này mới nhớ tới gọi điện thoại để bày tỏ áy náy, muốn đứa con nhà mình tối hôm nay nhớ quay lại đảm đương làm gối ôm cho cô. Điện thoại vang lên, mới vừa xuống máy bay Tây Hàn lấy xuống trên mặt lãnh khốc mười phần tháo đeo mắt kính xuống rồi sau đó tiếp điện thoại. “Con trai ngoan, tối ngày hôm qua là mẹ không đúng, chỉ là mẹ cũng là vì muốn tốt cho con, nghe lời, tối hôm nay trở lại nhà, mẹ nhớ con vô cùng.” Âm thanh Mộ Niệm Thần làm bộ đáng thương từ trong ống nghe đầu truyền tới, lúc đó, khóe môi mềm mại của anh bạn nhỏ Tây Hàn nở nụ cười cùng Hoắc Cảnh Sâm giống nhau như đúc, không tự chủ tăng nhanh bước chân, nhưng cũng không ngừng trách chuyện tối ngày hôm qua. “Tốt mẹ, con lập tức về nhà.” Tây Hàn rất khéo léo đồng ý. Cúp điện thoại, Tây Hàn bấm một cái khác chuỗi mã số, đợi đến đầu kia tiếp thông sau, khóe môi tà khí giơ lên, trong giọng nói là không giấu được vẻ đắc chí của cậu “Em trai, kêu anh trai nghe một chút.” Nhưng, Hoắc Thần Xa cho tới bây giờ thì không phải là cái loại sẽ bị người ta khi dễ, giờ phút này cậu ta ngồi ở bên trong một chiếc Rolls-Royce, một tay cầm nước trái cây, một tay ở trên bản ghi chép một hồi bay múa, trên lỗ tai thủ sẵn ống nghe màu lam, đối đáp lại với anh bạn nhỏ Tây Hàn điệu bộ đắc chí không kém “Anh trai thân ái, em trai hiện tại muốn đến gặp mẹ, chuyện thứ nhất chính là muốn tố cáo người anh trai năm năm nay không thấy mặt, anh thế nhưng khi dễ em, anh nói xem có đáng đánh hay không?” Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 106 Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 106 So sánh năng lực của Hoắc Thần Xa với Mộ Tây Hàn chỉ có hơn chớ không kém, chỉ là từ nhỏ cuộc sống của cậu luôn yên ổn, mặc dù gặp gỡ bất kì vấn đề gì khó khăn sau lưng tuyệt đối có người đến khắc phục hậu quả. Cộng thêm trí thông minh hơn người thường, vô luận làm gì đều dễ dàng thành công, cho nên dần dà tính tình Hoắc Thần Xa cũng không quan tâm đến bốn chữ liên lụy quan hệ. Cho nên mọi việc, trong lòng cậu nhóc dù có khó giải quyết cách mấy kết quả cuối cùng luôn luôn cũng chỉ có một cho nên không có hứng thú với những việc bình thường. Cậu nhóc muốn gió có gió, Hoắc Cảnh Sâm cho cậu nhóc những thứ tốt nhất, đối với một bé trai không có chút dã tâm, theo ý cậu nhóc, sống là phải biết hưởng thụ cuộc sống mới là sống, niềm vui thú trong cuộc sống của cậu chính là làm những thứ mình thích…và không muốn thua bất cứ một ai. Dĩ nhiên, đối với một đứa bé năm tuổi tự nhiên không thể nào nghĩ đến cao thâm thế kia, nhưng quan trọng là người kia quy tội cho anh bạn Hoắc Thần Xa, muốn cậu nhóc sống một cuộc sống bình thường. Tựu giống với giờ phút này, trong lòng anh bạn nhỏ Tây Hàn đều muốn hoàn toàn thu phục cái cậu em sinh đôi của mình, sau đó mang về nhà từ từ khi dễ, mà đối với Hoắc Thần Xa lại cảm thấy rất vui, cậu nhóc nhìn thấy có bạn chơi cùng mình sẽ càng náo nhiệt hơn. Hai nhóc đứng tại chỗ yên lặng quan sát lẫn nhau, bên chân Hoắc Thần Xa là một chú chó to lớn, thân thể co rút vào bên người cậu rất không sợ chết ngáp một cái. Nhưng, một giây kế tiếp Hoắc Thần Xa làm ra chuyện quả thật làm cho Tây Hàn có loại kích động muốn xông lên cùng cậu nhóc đánh nhau, nhưng vẫn luôn tự nhủ trong lòng nhóc là em trai mình, nhóc là em trai, để kiềm chế kích động. Anh bạn nhỏ Thần Xa nháy mắt phải hai cái, thị lực của cậu nhóc đối diện khuôn mặt đối diện với cái nhìn thấu mờ ám, kết quả là một giây kế tiếp, Anh bạn nhỏ Hoắc Thần Xa bóp thật mạnh lên gương mặt của Tây Hàn. Tây Hàn đau điến, cái đầu nhỏ cũng cứng ngắc, đáng ghét, trừ mẹ nhà mình ra chưa có người nào dám trắng trợn ăn đậu hũ cậu nhóc như thế. Sau khi nắm hai cái Hoắc Thần Xa liếc thấy đáy mắt sắp phát hỏa của Tây Hàn trong nháy mắt rút tay về “Sao không mau kéo xuống lớp da trên mặt ngươi xuống, muốn ta đến giúp sao?” Khóe miệng Tây Hàn run rẩy, chơi tâm nổi lên, cậu nhóc thật tò mò, hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý tình huống cậu em trai mình khi nhìn thấy một khuôn mặt giống hệt chính mình sẽ có phản ứng như thế nào. Cho nên một giây kế tiếp, Anh bạn nhỏ Tây Hàn không chút do dự đưa tay, tự ốc nhĩ bắt đầu đem một tầng da từ từ xé rách xuống, mà nụ cười ở khóe miệng cậu nhóc vô cùng quỷ dị, xảo quyệt. Trên thực tế người bình thường nên có phản ứng trợn mắt hốc mồm khi chứng kiến cảnh tượng như thế, Hoắc Thần Xa cũng quả thật trợn mắt hốc mồm như vậy trong hai ba giây. Lúc đó, cậu nhóc lần thứ hai trong buổi tối hôm nay bóp gương mặt của Tây Hàn để xác định gương mặt này không phải dịch dung, mẹ nó, thật huyền ảo. “Mẹ nó! Tiểu tử thúi, ngươi còn dám bóp mặt lão tử lần nữa thử xem!” Anh bạn nhỏ Tây Hàn rất dễ nổi nóng nên quên mình đang muốn xem anh bạn nhỏ Thần Xa trước tình huống này ra sao lại trực tiếp phát hỏa. Hận không được cũng đưa tay trực tiếp đem khuôn mặt giống mình bóp nghiến lại nói. Anh bạn nhỏ Thần Xa theo bản năng nuốt một hớp, ngay sau đó run run rẩy rẩy đưa ra ngón trỏ, một cái tay khác che miệng mặt không dám tin vẻ mặt “Trời ơi, cha ta bị trộm? !” Sáng sớm những tia sáng đầu tiên của mặt trời chiếu xạ trên chiếc giường mềm mại, lúc này Mộ Niệm Thần đang ngủ say, không có hình tượng chút nào ôm một cỗ thân thể khác bên cạnh như đang ôm chú gấu bông. Giống như chán ghét với ánh mặt trời có chút chói mắt, theo bản năng rụt vào trong ngực Hoắc Cảnh Sâm, tìm tư thế thoải mái sau lần nữa ngủ thật say. Giữa sớm gió nhẹ thổi lất phất, màu tím nhạt rèm cửa sổ tùy theo đong đưa ra vật hình tròn, tất cả, hình như cũng ấm áp tốt đẹp. Nhưng, không gian an tĩnh cuối cùng kết thúc với những âm thanh liên tiếp của tiếng đồng hồ báo thức không chút kiêng kỵ liều mạng kêu gào. Mộ Niệm Thần lầm bầm đôi câu sau sau lưng một hồi lục lọi, trời đánh quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác, chỉ là bình thường đưa tay là có thể sờ được đồng hồ báo thức hôm nay vì sao cảm giác cự ly sao lại xa xôi như vậy? Dĩ nhiên, cái này cũng không phải mấu chốt nhất, mấu chốt nhất là vì cái gì đưa tay chạm đến nơi là một mảnh da thịt mềm mại bóng loáng, quan trọng chính là lỗ mũi ngửi thấy cổ mùi hương hơi thở phái nam quen thuộc…chuyện này rốt cuộc là sao? Bỗng chốc mở hai mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt của Hoắc Cảnh Sâm hai mắt khép chặt, lông mi nồng đậm thon dài, sóng mũi cao, môi mỏng hoàn mỹ. Đáng ghét! Sáng sớm lại cố tình nặng khẩu vị, ngộ nhỡ cô cầm giữ không được máu mũi chảy ròng ròng người nào chịu trách nhiệm đây? Ánh mắt từ từ dời xuống, da thịt màu mật ong nhìn không sót, lồng ngực bền chắc, hông của anh ta tinh tráng, hoàn mỹ cơ bụng sáu múi. Mộ Niệm Thần lần này là thật dễ nổi nóng rồi, cũng may người này là tự nhiên hiểu biết biết từ trên eo trở xuống có đắp chăn, nếu không cô không xác định mình là không phải sẽ trực tiếp nhào tới anh ta. “Mộ tiểu thư xem nãy giờ có phải rất thoả mãn?” Mộ Niệm Thần sắp có những ý nghĩ kỳ quái, đỉnh đầu lại truyền đến giọng nói đầy từ tính mà đến. Lúc này cô mới ý thức tình huống hai người có bao nhiêu mập mờ, rồi lại rất bình tĩnh thu hồi tư thế ôm của mình, di chuyển thân thể hướng ra phía sau, suy nghĩ trở về cảnh tượng tối ngày hôm qua. Cô nhớ mình đã khóa trái cửa phòng, hơn nữa chờ khi bên ngoài không có động tĩnh sau mới lên giường ngủ. “Hoắc Cảnh Sâm tại sao anh nằm ở trên giường tôi?” Giọng nói Mộ Niệm Thần coi như bình tĩnh. “Nếu không cô cho rằng tôi phải đứng ở trên giường cô sao?” Hoắc Cảnh Sâm một tay chống đầu, yêu nghiệt hơi thở mười phần, bộ dạng nhìn Mộ Niệm Thần giống như là sư tử lười biếng quan sát con mồi. “Anh tại sao vào được phòng tôi?” Mộ Niệm Thần bắt đầu dễ nổi nóng rồi. “Cô hình như quên mất trên đời này có loại đồ gọi là chìa khóa vạn năng.” Hoắc Cảnh Sâm kiên nhẫn mười phần nhắc nhở một sự thật không thể chối cãi. “. . .” Mộ Niệm Thần bắt đầu nắm quyền, nghiến răng nghiến lợi ở giữa hận không được đem điều này lẽ thẳng khí hùng lưu manh trực tiếp bóp chết. “Mộ tiểu thư, cô nên đi chuẩn bị bữa ăn sáng, cách thời gian làm việc cũng còn một giờ.” Hoắc Cảnh Sâm tốt bụng nhắc nhở. “Tôi vì sao phải đi?” Mộ Niệm Thần rất có cốt khí quyết định phản kháng tới cùng. Nụ cười trên mặt Hoắc Cảnh Sâm càng đậm, ánh mắt như có như không đem Mộ Niệm Thần từ đầu đến chân một hồi quan sát “Hoặc là chúng ta có thể làm chút khác chuyện có ý nghĩa, cô cũng biết sáng sớm có những chuyện nên tranh thủ cố gắng.” Tiếng nói vừa ngừng Mộ Niệm Thần như gặp quỷ lập tức ngồi dậy, rồi sau đó nhanh chóng từ trên giường rút lui. Mộ Niệm Thần sau khi tắm sơ tiếp tục làm món cháo rang mỗi sáng sớm mình vẫn làm, vừa rồi lại tức giận với anh ta với mình đặc biệt không có tiền đồ, thế nào sáng sớm bị người ta một kích liền hấp ta hấp tấp đã chạy tới cháo rang rồi? Chuẩn bị xong bữa ăn sáng, Mộ Niệm Thần mắt thấy Hoắc Cảnh Sâm đại gia tinh thần sảng khoái từ gian phòng đi ra ngoài. Rõ ràng ngay cả quần áo cũng không có đổi, quần áo kia bên trên còn lưu lại mấy đạo nếp nhăn, nhưng trời đánh người ta trời sanh vóc người có biện pháp gì, sáng sớm yêu nghiệt, khóe môi mỉm cười. Hoắc Cảnh Sâm có chút ghét bỏ uống chén táo đỏ liền tử cháo, không tự chủ động tác ưu nhã khiến Mộ Niệm Thần ở đáy lòng vừa một hồi rung động, nhà ai sanh ra hoa tuyệt thế? Không biết tại sao, lúc này Mộ Niệm Thần đột nhiên rất hợp với tình hình nghĩ đến ít ngày trước ở trên mạng thấy có tin khảo sát, điều tra cho thấy 90% phụ nữ trở lên tại A thị bầu chọn Hoắc Cảnh Sâm là đối tượng lựa chọn tốt nhất để kết hôn. Được rồi, cô thừa nhận người này có gương mặt dài yêu nghiệt, còn có một dáng người ma quỷ, có phả năng mê hoặc chốn sinh. Nhưng mấu chốt là đây chỉ là biểu hiện bên ngoài, sẽ không có người có thể nhìn rõ ràng bên trong người này ác liệt như thế nào. Không thể không nói chính là thời gian dài như vậy quan sát, Mộ Niệm Thần đưa ra kết luận duy nhất chính là A thị có 90% phụ nữ trở lên đều là người mù! Cô cũng nằm trong số đó, sáu năm trước cô cũng hoa hoa lệ lệ đối với anh ta đủ để cho cô trở thành người mù, huống chi cô so với đám người kia còn mù quáng hơn giúp anh ta sinh ra một đôi sanh đôi… Sau mười giải quyết thật sớm bữa ăn, một nồi cháo hoàn toàn thấy đáy, Mộ Niệm Thần suy nghĩ mình làm việc vặt không cầu báo đáp bỏ ra bao nhiêu đó ít nhất thêm tiền lương cho cô cũng tốt nha. Hoắc Cảnh Sâm bỏ lại cái muỗng, kéo khăn giấy lau miệng, ánh mắt quét qua đối diện đang mặt khát vọng “Mộ tiểu thư, sáng sớm ngày mai tôi muốn ăn cháo trứng muối thịt nạc.” “Phốc ——” Còn có ngày mai sao? —————————— Nếu như nói, một đêm này cùng Hoắc Cảnh Sâm chung đụng đủ làm tinh thần Mộ Niệm Thần phấn chấn cả ngày, như vậy chuyện kế tiếp có thể nói là khiến Mộ Niệm Thần trực tiếp cứng người, hơn nữa cả ngày trong trạng thái chờ. Lúc đó, Mộ Niệm Thần cùng Hoắc Cảnh Sâm vừa tan tầm mang giày xong cùng nhau xuống lầu, nói ra cho oai, thật ra vì anh ta muốn cám ơn bữa ăn sáng của cô mà hy sinh để cho cô đi nhờ xe cùng. Chẳng qua là khi cô đi theo sau lưng Hoắc Cảnh Sâm xuống lầu dưới, lúc cô nhìn thấy chiếc xe Rambo bản số lượng có hạn dừng bên cạnh chiếc Porsche hoa lệ lệ muốn quay người bỏ chạy. Dĩ nhiên, Mộ Niệm Thần sợ không phải là một chiếc xe, mấu chốt chính là cái người đang đứng dựa trước xe. Trời, sao lại gặp anh ta lúc này, còn ngay lúc này mà gặp phải Hoắc Cảnh Sâm ở bên người cô. Cố Minh Thâm đứng thẳng người, rốt cuộc đợi được Mộ Niệm Thần nhưng bởi vì bên cạnh cô có Hoắc Cảnh Sâm mà nhíu mày. “Mộ Niệm Thần, các người tại sao ở cùng nhau? Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 105 Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 105 Đủ xấu hổ, thậm chí ngay cả chuyện tự hủy danh tiết như vậy cũng làm đến rồi, Mộ Niệm Thần cảm giác cũng đủ, cô cũng không tin người này nguyện ý chu toàn ở bên cô. “Tôi? Mộ tiểu thư không phải sáu năm trước cô là người rõ ràng nhất tôi không thích sao? Mang thứ đó vào đúng là không thoải mái. Nếu không cũng không để cho Mộ tiểu thư lúc ấy có thể có cơ hội trục lợi? Nói đến đây tôi còn phải cảm ơn cô vì tôi sinh một đứa con trai, con trai giống tôi là chuyện tốt, về sau mới có phụ nữ chủ động đưa tới cửa.” Nhìn đi, cái gì gọi là biến thái, cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn, đây chính là điển hình, mà đối với chuyện cải vã giữa Mộ Niệm Thần và Hoắc Cảnh Sâm cãi vả, cô muốn giành phần thắng trước người nào đó, đại khái không thể, tránh để bản thân không bị đả kích là tốt rồi. Mộ Niệm Thần quyết định trầm mặc, đứng dậy chạy vội tới phòng bếp cầm mỳ ăn liền ném cho Hoắc Cảnh Sâm “Nhà tôi chỉ có cái này, nếu anh không muốn có thể tự mình về nhà tìm thứ khác tốt hơn.” Nói xong Mộ Niệm Thần cũng không quay đầu lại đi tới ngưỡng cửa, cầm lấy túi mua hàng vừa mua tất cả đều rơi trước cửa. Hoắc Cảnh Sâm đúng là rất đói bụng, cầm mỳ ăn liền cũng không nói gì, đứng dậy đi về phía phòng bếp. Bên này Mộ Niệm Thần vẫn chưa đi tới cửa, chuông cửa vang lên, Mộ Niệm Thần cau mày gia tăng tốc độ, tối như vậy tốt nhất không phải mấy người bán hàng, nếu không cô đang có một bụng hỏa có nơi để phát tiết. Chỉ là cửa vừa mở ra, Mộ Niệm Thần giương mắt mà nhìn đồng thời nhanh chóng lắc mình ra ngoài, sau đó đóng cửa lại. Mà giờ khắc này đứng ở ngoài cửa là đứa nhỏ tinh nghịch mà Mộ Niệm Thần ngày đêm nhớ nhung, đại khái bởi vì ánh đèn quá mờ, Mộ Niệm Thần giờ phút này cũng không có thấy rõ ràng bộ dạng trước mắt có gì khác lạ… Bắt được đứa con nhà mình liền hôn một cái, sau đó không có hình tượng chút nào ở trên mặt cậu nhóc bóp mấy cái “Bảo bối, mẹ nhớ con muốn chết, nhưng mà bây giờ trong nhà chúng tôi có sói xám lớn, sẽ ăn thịt con, cho nên con trước đến nhà dì Hạ Nhiễm tránh một chút, sáng mai hẳn trở về.” Nói vừa xong Mộ Niệm Thần nhặt túi mua hàng trên đất đứng lên liền tiến vào cửa, bộ dạng không dừng lại chứng minh giờ phút này cô có nhiều khẩn trương như thế nào. Nói giỡn, lúc này nếu cô để đứa con trai mình đi vào như vậy tuyệt đối chỉ có một khả năng, đầu của cô không cẩn thận sẽ bị kẹp ở cửa. Ngoài cửa, trong bóng tối đứa bé cầm lấy đèn pin trên tay nhìn cửa lớn đóng chặt trước mắt, thở dài một cái sau ngồi xổm người xuống ôm lấy con chó lớn vẫn đứng ở bên cạnh, trên khuôn mặt nho nhỏ của cậu đầy vẻ u oán “BOA, tiểu thiếu gia ta thế nhưng thua cuộc, ai, ngươi nói tiểu tử thúi Tây Hàn kia có thể hay không thấy được tình huống vừa rồi uống nước sẽ sặc chết…Ngươi nói xem nếu cha ta biết ta bị vợ của ông sỗ sàng có thể hay không trực tiếp lột da ta… Ưmh, sau đó ta liền thành đứa trẻ không có nhà để về trở rồi… BOA ngươi cũng cảm thấy thế giới này thật đáng sợ phải không…” Con chó lớn phối hợp với Hoắc Thần Xa làm bộ dạng buồn bã, thậm chí còn nức nở nghẹn ngào mấy tiếng để bày tỏ lòng trung thành của nó. “Mộ tiểu thư cô gặp quỷ sao?” Hoắc Cảnh Sâm thấy Mộ Niệm Thần vội vàng hấp tấp lúc tiến vào, buông mỳ ăn liền trên tay nhìn về phía cửa chính đang đóng lại. “Mỳ ăn liền ăn xong uống thêm ly sữa bò này đi” Mộ Niệm Thần có chút lấy lòng cười cười, đang nói chuyện đứng dậy cầm sữa tươi trong tủ lạnh. Hoắc Cảnh Sâm như có điều suy nghĩ nhìn thái độ đột nhiên thay đổi lúc này của Mộ Niệm Thần, chỉ mấy phút đủ để giải quyết xong một thùng mỳ ăn liền. Mộ Niệm Thần gửi tin nhắn muốn Hạ Nhiễm tới đón Tây Hàn, rồi sau đó tìm cái ly phía bên trong cũng sữa tươi, cô không dám tưởng tượng nếu Tây Hàn sớm một bước trở lại, sẽ là cảnh tượng bộ hỏa tinh đụng địa cầu này diễn tiến ra sao. Hoắc Cảnh Sâm nếu thật biết còn có đứa bé thứ hai tồn tại có thể hay không còn giống như sáu năm trước vô tình đem đứa bé cướp đi? Đang lúc miên man với những suy nghĩ của mình Mộ Niệm Thần hoàn toàn không có chú ý tới tiếng bước chân của Hoắc Cảnh Sâm. “Mộ tiểu thư, cô hình như có chuyện gì giấu tôi có phải không?” Hoắc Cảnh Sâm nghiêng người dựa cửa, bộ dáng lưu manh vẫn như cũ hai tay ôm ngực. Mộ Niệm Thần sửng sốt suýt nữa đem cái ly trên tay ném ra ngoài, rồi lại cố làm trấn định xoay người “Anh nói đùa rồi, a, sữa tươi.” Đang nói chuyện đưa ly thủy tinh lên. Hoắc Cảnh Sâm chán ghét nhìn chất lỏng màu trắng trước mắt, cau mày “Không có là tốt rồi, thứ này tự cô uống…, giúp tôi chuẩn bị quần áo, tôi muốn tắm rửa.” Đang nói chuyện ngay cả thời gian để cho Mộ Niệm Thần cự tuyệt cũng không có, xoay người trực tiếp hướng phòng vệ sinh phương hướng đi. Mộ Niệm Thần cầm ly thủy tinh trực tiếp hóa đá, mẹ nó! Người này buổi tối ngày hôm nay đến tột cùng là muốn chơi trò gì đây? Một hơi uống cạn ly sữa tươi, cho đến trong phòng vệ sinh đầu truyền đến âm thanh tiếng nước chảy Mộ Niệm Thần mới phản ứng kịp, người này là chuẩn bị đùa thật, cô bắt đầu suy tính bản thân mình cũng nên đến nhà Hạ Nhiễm tránh nạn chăng… “Mộ tiểu thư, nếu sau khi tôi bước ra cánh cửa này, nếu phát hiện cô không có ở trong căn phòng này, tôi lập tức đem con trai của cô vứt đến Châu Phi.” Mộ Niệm Thần giật mình một cái, trong nháy mắt xua tan đi cái suy nghĩ trong đầu. Suy đi nghĩ lại, Mộ Niệm Thần lục tung tìm ra một cái khăn tắm chưa dùng qua đặt ở cửa toilet, rồi sau đó nhanh chóng chạy vào gian phòng của mình khóa trái cửa phòng, nói giỡn, giờ phút này không trốn chờ anh ta tắm xong đem cô ăn sạch sao? Quay lại thời gian mấy ngày trước ở giữa phòng cà phê. Tây Hàn từ một góc bí ẩn đi vào đã có một đoạn thời gian, mắt nhìn thấy tình huống phát triển ngoài dự đoán của cậu nhóc, trong lòng giật mình vừa định có hành động, một khẩu súng kim loại chỉa vào trên huyệt Thái Dương của cậu. Quay đầu lại, Tây Hàn thấy một phiên bản khác trước mặt cùng cậu dịch dung mặt mũi giống nhau như đúc. Khẩu súng màu đen mang theo nhiệt độ lạnh lẽo chống đỡ ở trên huyệt Thái Dương của Tây Hàn, chỉ chờ lúc cậu nhóc thấy rõ ràng mặt mũi người kia, đáy lòng mới yên tâm. Có lẽ do là anh em sinh đôi nên giữa bọn họ thật sự tồn tại cảm ứng nào đó mà người khác không cách nào giải thích. Giờ phút này Tây Hàn nhận thức rõ ràng về cậu em mình, hơn nữa cậu nhóc hình như còn có thêm một trợ thủ giỏi. Có thể thần không biết quỷ không biết mà đứng ở sau lưng cậu nhóc hơn nữa còn chống đỡ lên một khẩu súng, cậu em trai này không kém nhóc là mấy. Trên khuôn mặt non nớt của Tây Hàn xuất hiện nụ cười đùa giỡn, cùng vẻ mặt của Hoắc Cảnh Sâm giống nhau như đúc. Mặc dù đã dịch dung nhưng nếu có người nhìn thấy sẽ không nhịn được hỏi một câu, mẹ nó, tiểu tử này cùng Hoắc Cảnh Sâm có quan hệ gì? Khói thuốc súng đang nồng, mà trong một góc, hai người một con chó vừa một phen khác đích chiến trường. “Thức thời một chút hãy cùng tiểu thiếu gia ở phía sau, tiểu thiếu gia nhất định sẽ để ngươi được an toàn.” Hoắc Thần Xa nghiêng đầu, mang theo gương mặt đáng yêu mập mạp lạnh lùng vốn không thuộc về cái tuổi này của cậu nhóc, thái độ tự đại hoàn toàn di truyền từ người cha tài giỏi của bọn họ. Cục diện có chút giằng co, Tây Hàn chỉ là nhàn nhạt nhìn diện mạo trước mắt cùng chính mình là một khuông giống nhau. Được rồi, cậu nhóc cảm thấy cậu em trai xuất hiện ngoài dự đoán không dễ khi dễ kia, chỉ là cũng chính bởi vì như vậy, khi dễ thành công mới còn có ý nghĩa không phải sao? Hiển nhiên, tinh lực của hai người có lẽ cũng không hoàn toàn tập trung vào nhau. Hai người cũng phân thân quan sát chiến sự bên kia, mắt thấy Hoắc Cảnh Sâm giải quyết xong bọn người kia, hoàn hảo không bị thương, cho đến khi bóng dáng kia biến mất ở lối vào, hai người lúc này mới chuyên tâm vào chuyện trước mắt. Khóe miệng của anh bạn nhỏ Tây Hàn vẫn như cũ mang theo nụ cười, ưu nhã mê người rồi lại một phen khác suy tính. Cậu nhóc hiểu được ngày hôm nay nếu là không sử xuất bản lĩnh xuất chúng của mình, nhất định là không được cậu em trai mình chấp nhận, đến lúc đó có thể bị mất mặt trước nhóc kia. “Ta nói, cánh tay nhỏ của người còn quá non rồi.” Đang khi nói chuyện cậu nhóc làm như xuất động cái nút nơi ống tay áo, màu bạc kim tuyến chính xác không có lầm giữ chặt cây súng lục kia. Lúc anh bạn nhỏ Thần Xa còn chưa có lấy lại tinh thần, màu bạc kim tuyến mang theo một cỗ sức lực khác đem họng súng nhắm ngay một phương hướng khác. “Phanh ——” Đánh trúng chính là Camera mới vừa Hoắc Cảnh Sâm chỉ. Trong quán cà phê lần nữa xáo động, không giống với một màn mới vừa rồi, lúc này nhiều hơn còn vì không thể nào dự đoán nguy hiểm từ đây ra mà sợ hãi, đang có người lấy súng chỉ vào bọn họ. Suy nghĩ, chừng trăm người nhanh chóng rút lui, cố gắng rời đi đất thị phi này. Lúc này nghĩ lại cũng càng thêm may mắn mới vừa rồi không có tiện tay nổ súng, nếu không mạng nhỏ tuyệt đối không bảo vệ được! Hoắc Thần Xa tuyệt đối cũng không ưỡn ẹo, giờ phút này tận mắt nhìn thấy thủ pháp của anh bạn nhỏ Tây Hàn tuyệt diệu như thế, huýt gió tán thưởng, dáng vẻ hưng phấn trong đôi mắt toát ra ánh sáng rực rỡ… Anh bạn nhỏ Tây Hàn lặng người, cậu em trai này của nhóc học gì không học lại học dáng vẻ bảnh bao thêm nét mặt mê người kia? Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 104 Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 104 Lúc này nên trầm mặc là tốt nhất, ít nhất lúc này Mộ Niệm Thần còn chưa nghĩ ra nên phản ứng đối với người trước mặt như thế nào, không làm gì sẽ tốt hơn. Dù sao trầm mặc cũng hơn là tiếp tục một màn mặt đỏ tim đập là được, chỉ là một lúc sau, Mộ Niệm Thần bắt đầu ở trong lòng kêu rên! Tư thế này làm cô cả người chết lặng… Lo lắng giật giật thân thể, đưa tay đẩy cái người đang chận cô trên tường “Hoắc Cảnh Sâm…” Có lẽ Mộ Niệm Thần không nhận thấy được âm thanh của cô giờ khắc này mềm mại như thế nào, trong nháy mắt khiến cho dục hỏa trên người Hoắc Cảnh Sâm vừa vặn không dễ dàng đè xuống, lần nữa nổi lên. Hai người thân thể đều cứng ngắc, Mộ Niệm Thần không tự giác nuốt một hớp không khí, cô có loại mong muốn chạy đến bên cạnh thùng rác ngồi, cũng không cần kích động cùng tên đàn ông yêu nghiệt này, đêm khuya vắng lẽ lạnh lẽo có cần phải làm người khác khó thở, tim đập, chân run đến thế không. Thành thật thừa nhận, Mộ Niệm Thần cảm nhận lời nói của mình đã không có mạch lạc, miệng đắng lưỡi khô… Rốt cuộc đổi tư thế, Hoắc Cảnh Sâm đứng thẳng người, hai cánh tay chống đỡ vách tường sau lưng Mộ Niệm Thần, đem cả người Mộ Niệm Thần nhốt lại trong khuỷu tay anh ta, trong bóng tối Mộ Niệm Thần thậm chí rõ ràng có thể nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Hoắc Cảnh Sâm giờ phút này. Mà cô dễ dàng ngã vào đầm sâu không thấy đáy thâm thúy bên trong đôi mắt ấy. Mặt đối mặt ở cự ly rất gần, gần đến nỗi rõ ràng có thể cảm thụ hô hấp của nhau, Hoắc Cảnh Sâm định thần nhìn người phụ nữ nhỏ bé trước mắt, mặc dù nhìn không rõ lắm, lại thật cảm thấy đáy lòng có một loại cảm giác mềm mại….Nửa tháng, anh ta phát hiện bản thân mình thỉnh thoảng thế nhưng lại nhớ thương đến người phụ nữ nhỏ bé này. Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, hình như còn mang theo một chút do dự “Mộ Niệm Thần, em yêu tôi sao?” Lần đầu tiên anh ta gọi tên cô thân mật như vậy, giống như xen lẫn với cái lại âm nhạc cổ điển ưu nhã, giọng nói trầm thấp, anh ta muốn dùng mỹ nam kế có thể đừng lộ liễu một chút chứ? Đầu Mộ Niệm Thần trong nháy mắt không nghĩ được gì, Hoắc đại biến thái bình thường tự đại thế nào sao hôm này lại nói về vấn đề này, chẳng lẽ đầu anh ta bị đập trúng chỗ nào rồi chăng? Chỉ là sau một chút sững sờ Mộ Niệm Thần không thể phủ nhận tự đáy lòng chính có một chút xúc động, chỉ một nói của anh ta cũng làm cô bị xúc động đến như vậy sao? Yêu? Nhưng nếu giờ khắc này nếu cô không kìm lòng mà nói lời yêu….nhưng thực tế trước mặt, với những chuyện trong quá khứ mà nói, còn có quá nhiều chuyện phải đối mặt, theo thói quen Mộ Niệm Thần tự nói với mình, không nên hãm sâu trước người đàn ông trước mặt này “Ha ha ha…” Trong bóng tối tiếng cười khẽ của Mộ Niệm Thần giống như tiếng chuông bạc, thanh thúy, thậm chí còn phối hợp làm động tác che miệng, lời nói cũng lỗ mãng khác thường “Hoắc Cảnh Sâm, anh có nhà có xe, vừa là người đàn ông độc thân hoàng kim trong lòng mọi người, lại có một gương mặt tuấn tú, dĩ nhiên tôi yêu anh.” Lời nói của cô hoàn toàn làm bản thân mình trở thành người phụ nữ ái mộ hư vinh, cô yêu Hoắc Cảnh Sâm vì thân phận của anh ta, và về vật chất anh ta cho cô có thể thỏa mãn cuộc sống không lo lắng…ngoài ra giữa bọn họ không có chút tình cảm nào, cùng những người phụ nữ leo lên giường anh ta không khác biệt là mấy… Cô nở nụ cười dài, đưa tay ôm cổ Hoắc Cảnh Sâm, lồng ngực có chút hít thở không thông cảm giác hết sức căng thẳng, chủ động tiến tới vành tai của Hoắc Cảnh Sâm, rồi sau đó ngậm lấy “Cho nên Hoắc Cảnh Sâm, vì con của chúng ta anh có thể lấy tôi không? Anh cho tôi của cải vật chất, tôi giúp anh có một gia đình hoàn chỉnh, cuộc sống riêng của anh tôi không can thiệp vào.” “Tôi thật tốt nha, trẻ tuổi, tướng mạo lại xinh đẹp, còn có thể giúp anh sinh con trai thông minh như vậy, bộ ngực lớn, lên được giường, mặt mũi sáng sủa mang theo ra ngoài có thể nở mày nở mặt, anh nói xem phụ nữ như tôi không phải rất hợp tiêu chuẩn, phù hợp để anh lấy vể làm vợ không?” “A, đúng rồi, thời điểm kết hôn nhất định phải là hôn lễ thế kỷ, càng long trọng càng tốt, như vậy đối với bạn bè, họ hàng, đồng nghiệp mới có mặt mũi…” Mộ Niệm Thần huyên thuyên một hồi, trong bóng tối cảm thấy thân thể Hoắc Cảnh Sâm càng thêm cứng ngắc, hình như hiệu quả cũng không tệ. Mộ Niệm Thần rõ ràng nghe được âm thanh bên tai Hoắc Cảnh Sâm quả đấm nhẹ nhàng từ từ nắm lên, áp suất thấp dưới, cô lẳng lặng chờ đợi câu trả lời Hoắc Cảnh Sâm. Cô nghĩ, chuyện tình cảm rất mệt mỏi, cô không muốn bỏ ra quá nhiều cũng không muốn để chuyện tình cảm nhúng chàm trở nên khổ sở lần nữa, cho nên đừng vướn vào chuyện tình cảm sẽ tốt hơn. Với tên đàn ông trước mắt này trong lòng cô hiểu hơn ai hết, anh ta có thể vì thân tình mà cùng cô chu toàn, bởi vì nguyên nhân cô giúp anh ta có thêm một đứa con trai khác, ngoài ra, căn bản cô không thể chịu nổi tính tình bá đạo, độc tài, lạnh lùng…..của anh ta. Suy nghĩ này cũng chỉ mới vừa hình thành trong đầu cô thôi, có lẽ từ cái lần Hoắc Cảnh Sâm điện thoại nói muốn cùng cô kết hôn, chỉ là sau một loạt việc xảy ra tối hôm nay không hiểu do đâu khiến cô có suy nghĩ đưa ra lời đề nghị như thế… “Mộ Niệm Thần, đây là suy nghĩ trong lòng cô?” Hồi lâu, Hoắc Cảnh Sâm lần nữa thốt ra nghi vấn, nhẫn nhịn cơn tức trong lòng, lần đầu tiên anh ta phát hiện bản thân không thể hiểu rõ một người. “Có cái gì không đúng sao?” Mộ Niệm Thần ngước đầu hỏi ngược lại, giờ phút này ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu nghiêng xuống, nhất định sẽ thấy dáng vẻ cố chấp mặt mũi của cô, ánh mắt của cô đã nói lên tất cả… “Rất tốt.” Hoắc Cảnh Sâm gật đầu một cái, từ chối cho ý kiến, một giây kế tiếp đưa tay níu cánh tay của Mộ Niệm Thần, rồi sau đó cánh tay còn lại mở cửa, thuần thục mở chốt cửa giống như đã tới nơi này không biết bao nhiêu lần. Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu nghiêng xuống, Mộ Niệm Thần đưa tay che hai mắt, đợi đến khi có thể thích ứng với ánh sáng mới phát hiện bộ dáng Hoắc Cảnh Sâm giờ phút này. Bộ dạng chật vật mệt mỏi, giống như vừa xuống máy bay liền chạy tới phía bên cô, lúc này trong lòng cô âm thầm cảm thấy may mắn cũng may Tây Hàn không ở nhà. “Hoắc tổng, nếu không có chuyện gì chúng ta ngày mai đến công ty nói chuyện tiếp được không, trời cũng khuya lắm rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Mộ Niệm Thần thay xong giầy đứng ở một bên nhìn Hoắc Cảnh Sâm tự nhiên ngồi xuống ghế sofa, khuôn mặt ghét bỏ quan sát bốn phía sau nhìn lại “Mộ tiểu thư hình như quên nội dung hiệp ước giữa chúng ta?” Cái hiệp ước đáng ghét! Mộ Niệm Thần suýt nữa thốt lên, nụ cười trên mặt nở rộ, người này gần đây da mặt càng ngày càng dầy, lệnh đuổi khách cũng nghe không hiểu rồi sao? “Có vấn đề gì, Hoắc tổng mời nói, nói xong sớm về nhà nghỉ ngơi, anh vừa xuống máy bay, nhất định là mệt muốn chết rồi.” Lời nói ngọt ngào, a dua nịnh hót, một mặt Mộ Niệm Thần không kịp chờ đợi muốn thoát khỏi ma chưởng của người này, mặt khác tình cảm từ đáy lòng kích động khiến cho cô không buông tha được, tên đàn ông này mỗi lần đều như vậy, cô không có lòng tin vẻ bản thân sẽ bị người này mê hoặc. “Mộ tiểu thư lấy thân phận gì quan tâm tôi?” Hoắc Cảnh Sâm tựa vào ghế sa lon, tay ôm ngực, dưới ánh đèn càng nhìn rõ Mộ Niệm Thần hơn, vốn là có một chút nghi ngờ lúc này hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, người phụ nữ này anh ta nhất định phải có được. Trời mới biết, mới vừa rồi nếu người phụ nữ này trả lời câu hỏi của anh ta là một chữ yêu, như vậy giờ phút này bọn họ nhất định đang làm cái loại vận động kịch liệt tiêu hao thể lực trên chiếc giường kia rồi. Mà, có lẽ chính Hoắc Cảnh Sâm cũng không biết những hành vi đối đãi của anh ta đối với Mộ Niệm Thần lúc này rất khác biệt, anh ta tôn trọng cô, ẩn nhẫn từng bước từng bước muốn ép buộc cô phá bỏ phòng tuyến cuối cùng. “Tôi là phụ tá riêng của anh, quan tâm cấp trên là trách nhiệm của cấp dưới.” Mộ Niệm Thần đối đáp trôi chảy, cô cũng không tin không đuổi người này đi được. “Bây giờ là lúc tan việc.” Hoắc Cảnh Sâm lấy điện thoại di động ra, ngón tay thon dài chỉ chỉ vào biểu tượng thời gian trên màn hình di động. “. . . . . .” Mộ Niệm Thần nắm quyền, lửa giận chuẩn bị thiêu đốt trong lòng. “Mộ tiểu thư, tôi đói rồi, giúp tôi chuẩn bị cơm tối.” Dáng vẻ đương nhiên thốt ra lời nói. “Anh thật vô sỉ!” Mộ Niệm Thần cực kỳ tức giận. Hoắc Cảnh Sâm nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng noãn “Hàm răng của tôi rất tốt, cho nên Mộ tiểu thư, em có thể tận tình chuẩn bị thức ăn ngon, tôi ăn được tất cả.” “. . . . . .” Thỉnh thoảng khiêm tốn một chút sẽ chết sao? “Về điểm nấu nướng anh cho rằng tôi có thể chuẩn bị được thức ăn ngon phục vụ anh sao?” Mộ Niệm Thần bắt đầu lôi chuyện cũ, dù sao tài nấu nướng của cô anh ta đã biết, không tin anh ta dám muốn lưu lại nơi này ăn chực. “Vậy thì gọi đồ ăn mua ngoài.” Dáng vẻ đại gia của Hoắc Cảnh Sâm tựa ở ghế sa lon, bắt chéo chân, thậm chí còn có nhiều hứng thú liếc nhìn trên khay trà tiện tay cầm cuốn tạp chí, lật xem. Động tác trên tay của Hoắc Cảnh Sâm dừng một chút, rồi sau đó giống như là phát hiện vùng đất mới trong tạp chí, nhìn về phía Mộ Niệm Thần đang đứng ở một bên “Không ngờ Mộ tiểu thư bình thường đối với những thứ này có chút hứng thú nghiên cứu?” “. . . . . .” Trời! Ít ngày trước dưới sân có tuyên truyền sách, cô quên vứt bỏ, đúng là hối hận vô cùng …! Mộ Niệm Thần tiến lên, rất bình tĩnh từ trong tay Hoắc Cảnh Sâm nhận lấy vật kia, rồi sau đó run run rẩy rẩy đem tất cả ném vào thùng rác, rồi sau đó ở bên ghế sofa đối diện ngồi xuống, điều chỉnh nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc sau nói cười duyên dáng nhìn Hoắc Cảnh Sâm “Ha ha, Hoắc tổng bình thường dùng nhãn hiệu nào? Hodges bang hay là Durex, tôi có thể giúp anh giới thiệu một chút …” Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 103 Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 103 Trong phòng nháy mắt rơi vào tĩnh lặng, khóe miệng Hoắc Cảnh Sâm vẫn như cũ nở nụ cười như có như không, bị những khẩu súng chỉa về phía mình lúc này anh ta vẫn không hề cảm giác nguy cơ trước mắt, vẫn ung dung, tự tại. Rõ ràng đám người kia sợ người đàn ông này, chỉ cần nổ súng là có thể đem người đàn ông này đánh ngã, nhưng không có ai có dũng khí thực hiện phát súng kia, có thể thấy được khí phách Hoắc Cảnh Sâm lớn như thế nào, vương giả như thế nào. Giết người rất đơn giản, nhưng còn hậu quả, ai sẽ gánh chịu? Hoắc Cảnh Sâm ngồi trở lại trên ghế sa lon, hai chân chéo lại, ngón tay gõ gõ ở trên mặt bàn, động tác ưu nhã nhẹ nhàng giống như đang xem kịch. Mặt anh ta không biến sắc, lại có thể làm những kẻ xung quanh khiếp sợ, động tác ưu nhã, bộ dạng lười biếng, toàn thân dưới ánh đèn lờ mờ càng đẹp hoang dã mười phần, nếu như anh ta cố tình gây tội, trong thiên hạ đều có thể quy tội tại anh ta mà ra. Lúc này dáng vẻ của người đàn ông nhỏ gầy càng giống như là gặp quỷ, bàn tay cầm súng không khỏi run rẩy “Hoắc Cảnh Sâm, cậu cũng đừng quá cuồng vọng, đừng quên sinh mạng của cậu bây giờ đang nằm trong tay chúng tôi.” Âm thanh của người đàn ông nhỏ gầy vào thời khắc này an tĩnh khác thường nghe có mấy phần bỉ ổi, tuy nhiên có lẽ bởi vì bị kích động nên có chút tức cười. Ông cũng cảm thấy rất căng thẳng, nhưng cũng không thể không thực hiện mệnh lệnh truyền từ trong tai nghe truyền tới. Tình huống vào thời khắc này như được quay chậm lại, từng giây từng phút anh ta có thể cảm nhận được cái loại cảm giác đau khổ, tinh thần bị áp bức như thế nào. Cho nên Hoắc Cảnh Sâm có đầy đủ cuồng vọng, anh ta tin tưởng cái chỗ này tuyệt đối không có ai dám giết anh ta! Nghiêng đầu, một nửa khuôn mặt của anh ta bị bóng râm bao phủ, vẻ mặt bị che lấp đi cái tà khí mười phần, ngón tay dừng lại xao động, ngay sau mang theo mảnh kiếng bể trên bàn còn sót lại, có nhiều hứng thú chơi đùa, một cái tay khác của anh ta lười biếng chống cằm, ánh mắt trong veo mang theo vài phần khinh miệt “Ha ha, cuồng vọng?” Dừng một chút, động tác của anh ta vuốt vuốt mảnh thủy tinh trên tay cũng chậm lại theo “Tôi cho là hai chữ này vào thời khắc này các người dùng ở trên người tôi, quả thật đối với tôi chính là một loại vũ nhục.” Giọng nói Hoắc Cảnh Sâm trầm thấp, nét mặt lộ vẻ lười biếng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn một góc nào đó về phía trần nhà “Hồng Chiếm Giữ, ngươi nói phải không?” Tiếng nói vừa ngừng, mắt người đàn ông nhỏ gầy giật mình chợt lóe lên, trần nhà rõ ràng đã được thiết kế tinh vi, mắt thường tuyệt đối không nhìn ra có camera trên đó. Ánh mắt người đàn ông nhỏ gầy đã nói lên tất cả, quả thật anh ta đoán không sai, người đang thông qua camera quan sát tình hình chính là Hồng Chiếm Giữ. Một giây kế tiếp, Hoắc Cảnh Sâm rơi vào trầm lặng, đột nhiên lời nói thốt ra làm cho người ta kinh ngạc không ngừng “Cần gì chứ? Che che giấu giấu, tôi hôm nay ở chỗ này rồi, Hồng Chiếm Giữ, cùng kẻ biến đổi giới tính như ngươi, ngày hôm nay ngươi nhất định phải xuất hiện trước mặt tôi, nếu không lão tử nhất định tìm một đám tiểu thư xinh đẹp chuyển động trước mặt ngươi làm ngươi khốn đốn.” Tiếng nói vừa ngừng, Hoắc Cảnh Sâm đứng lên, cũng không ham chiến, anh ta biết buổi tối hôm nay nhiều nhất chỉ cùng những tiểu lâu la làm vật hy sinh, vui đùa một chút, Hồng Chiếm Giữ căn bản là không hiện thân, hiển nhiên, bây giờ anh ta không có chút hăng hái chơi đùa cùng bọn họ. Cùng những người này ở đây đối chọi gay gắt còn không bằng về nhà chơi đùa cùng con trai bảo bối nhà mình thì hơn. Chỉ là bên này dưới chân anh ta bước mới vài bước, người đàn ông nhỏ gầy y hệt giống như đột nhiên phát điên xông lại, khẩu súng lạnh lẽo để trên huyệt thái dương của Hoắc Cảnh Sâm, cả người ông ta đang rơi vào trạng thái điên cuồng, vạch mặt, mà người xung quanh càng thêm rục rịch ngóc đầu dậy “Hoắc Cảnh Sâm, phía trên mặc dù ra lệnh bất luận kẻ nào cũng không thể tổn thương cậu, mà lão đại của tôi mới vừa bị cậu làm cho khốn đốn, tôi chỉ nghe mệnh lệnh của anh ta, việc khác tôi đều không quan tâm, tôi chỉ biết hiện tại tôi muốn thay lão đại trước báo thù, chuyện ngày mai …” Lại nói một nửa, tất cả âm thanh ngưng lại, thân thể nhỏ gầy của người đàn ông này ầm ầm sụp đổ, nơi cổ họng bị mảnh thủy tinh đâm vào, máu tươi bốn phía lại thêm với cái chết không nhắm mắt bộ dạng có vẻ khác thường dữ tợn. Đôi tay Hoắc Cảnh Sâm cắm ở trong dây lưng, giống như một màn mới vừa kia hoàn toàn không có quan hệ gì với anh ta, mà anh ta thậm chí khinh thường nhìn lại này người đàn ông nhỏ gầy một cái, ánh mắt nhàn nhạt nhìn khắp bốn phía “Tôi hoan nghênh các người xếp hàng tới đây, chịu chết.” Tiếng nói vừa ngừng, xen lẫn hút âm thanh, anh ta bước lên phía trước, cả đám vây quanh anh ta vội vàng hấp tấp lui về phía sau. Bước chân dừng ở Camera giữa trần nhà, ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm lạc định nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ “Hồng Chiếm Giữ, ngươi tốt nhất cầu nguyện đời này đừng để ta tìm được.” Mà thật ra thì, Hoắc Cảnh Sâm người này đâu chỉ cuồng vọng! ——————- A thị. Mộ Niệm Thần vừa vào phòng làm việc liền cảm giác không khí quanh mình hình như có điều kì lạ, theo bản năng ánh mắt liếc qua cánh cửa phòng làm việc của tổng tài đang đóng chặt, nếu như ánh mắt của cô không có vấn đề, Hoắc biến thái vẫn chưa về, tại sao không khí trong căn phòng này lại nghiêm túc như vậy? Cả ngày, Mộ Niệm Thần tiếp tục ngây ngô dại dột chống đầu thỉnh thoảng ngủ gật, nếu như cô nhớ không lầm Hoắc Cảnh Sâm người kia đã biến mất đúng nửa tháng, trừ việc anh ta cầu hôn’ cô qua chiếc điện thoại trung gian kia, thật lòng cô cũng cảm thấy không có Hoắc đại biến thái ở đây có chút không quen, tâm tình có chút không vui! Vì sao nhỉ? Giải quyết cơm tối ở quán buffett vừa mới mở gần chung cư bên cạnh, nhai kỹ nuốt chậm giết thời gian, một bữa cơm tốn hai giờ đồng hồ. Mộ Niệm Thần giơ túi mua hàng đi lên lầu lúc sau không sai biệt lắm tầm hơn chín giờ rồi, đèn ở cửa hành lang ít ngày trước bị hư nhưng vẫn không có người tới sửa, vốn bình thường không cảm thấy gì, nhưng hôm nay về nhà Mộ Niệm Thần có chút không yên trong lòng, có thể nói một điều, cô không sợ trời không sợ đất, duy chỉ có sợ những thứ ẩn núp một góc nào đó… Mượn ánh đèn yếu ớt trên màn hình điện thoại di động, Mộ Niệm Thần cảm thấy lực chú ý toàn thân cũng tập trung ở dưới âm thanh lẹp xẹp của giày cao gót, lúc này độ cao ba tầng lầu giống như loại đau khổ nào đó, Mộ Niệm Thần rất dễ nổi nóng lúc này lại bắt đầu nhớ nhung anh bạn nhỏ Mộ Tây Hàn nhà mình rồi. Nơm nớp lo sợ rốt cuộc chật vật đi đến cửa nhà, Mộ Niệm Thần thở phào nhẹ nhõm từ trong bao móc ra chìa khóa, chùm ánh sáng màu lam từ màn hình điện thoại di động bên trong chiếu xạ ra ngoài, cũng đem cái chìa khóa của cô chen vào trong ổ khóa, trong nháy mắt cả người bị một cỗ lực mang. “A —— ưmh… Tiếng kinh hô từ khoang miệng vang lên, điện thoại di động cùng với túi mua hàng rơi trên đất, Mộ Niệm Thần đang muốn phản ứng, trên môi mềm mại cảm giác bị thứ gì đó đè xuống, mà cô cả người chống đỡ ở trên cửa, đôi tay bị giơ lên cao, không thể động đậy, không phản kháng được. Môi lạnh lẽo đánh tới ùn ùn kéo đến một hơi thở nóng rực, từ từ ấm lên, cường thế công thành chiếm đất, xẹt qua từng tế bào trong khoang miệng của cô, dường như muốn ép cô tiến vào trong thân thể chính mình, để anh ta có thể chạm đến địa phương in lại ấn ký của anh ta. Trong nháy mắt Mộ Niệm Thần cũng trở nên ngu ngơ trong hơi thở của chính mình, thân thể bị anh ta chống đỡ ở trên vách tường, nhất thời không có phòng bị, mất phòng thủ, bị người này ăn hết đậu hũ. Hô hấp mê ly, hơi thở mập mờ, buổi tối này hình như có chút không khống chế được, hai bàn tay giống như có ma lực, từng tế bào trên người cô đều hưng phấn theo từng cái luật động của đôi bàn tay ấy, tay của anh ta di chuyển đến địa phương nào cũng làm cho cơ thể cô bắt đầu nóng lên… Mà có lẽ chính phần trẻ trung của Mộ Niệm Thần càng làm cho Hoắc Cảnh Sâm giờ khắc này không thể rời bỏ được cơ thể mềm mại nhuyễn ngọc trong ngực. Xen lẫn cảm giác khó hiểu nửa tháng nay không thấy, tiềm thức trong đầu Mộ Niệm Thần thậm chí cảm thấy được bản thân không bài xích tình huống gần gũi mập mờ giữa hai người bọn họ lúc này. Thậm chí khi đôi tay cô được tự do, chốc lát do dự, sau đó ôm chặt vòng hông tinh tráng của Hoắc Cảnh Sâm. Màn hình điện thoại di động trên đất phóng ra ngoài ánh sáng từ từ yếu ớt rồi sau đó biến mất không thấy gì nữa, trong bóng tối xen lẫn tiếng thở dốc nhè nhẹ, trong hành lang hoàn toàn yên tĩnh, ở trong bóng tối một cảm giác khó tả đang bùng lên. Cả người Mộ Niệm Thần bị chống đỡ ở trên vách tường, cảm thấy hít thở không thông. Đè nén hô hấp, cổ họng cảm giác giống như bị người ta át chế, lúc này Mộ Niệm Thần thì ngược lại tỉnh táo không ít, hơi thở phái nam quen thuộc xông lên mũi cô, thêm vào đó là mùi thuốc lá nhàn nhạt xa lạ. Đau cũng vui vẻ có lẽ hình dung chính là cảm thụ giờ khắc này của cô, không cách nào phủ nhận lúc này Mộ Niệm Thần cảm thấy hít thở không thông đồng thời cũng trầm luân ở trong nụ hôn này, giống như người chết đuối, ngược lại vô hạn khát vọng Hoắc Cảnh Sâm cho cô chút hô hấp. Luôn luôn cường thế nhưng Mộ Niệm Thần lúc này đại khái không có chút suy nghĩ muốn phản ứng, nếu không cô nhất định có thể đủ cách để kết thúc nụ hôn này mới có thể hoàn toàn lấy được tự do, hoàn toàn hô hấp. Một cái hôn cơ hồ làm Mộ Niệm Thần không thể hô hấp thời điểm sau đó rốt cuộc mới dừng lại, chỉ là vẫn như cũ duy trì tư thế vừa rồi, bất đồng, giờ phút này cằm Hoắc Cảnh Sâm tựa vào cổ của cô, ngưng tất cả động tác, giống như là hết sức ẩn nhẫn suy nghĩ điều gì. Yên lặng hồi lâu, hai người cũng không có nói chuyện, Mộ Niệm Thần ẩn nhẫn không dám có chút phản ứng, nói nhảm, lúc đó tư thế như vậy, rõ ràng anh ta là dao thớt cô là thịt cá, cô dĩ nhiên tự biết lúc này nếu bản thân dám hó hé điều gì, tuyệt đối sẽ bị tên đàn ông cầm thú này kéo vào trước gian… Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 102 Ba Phút Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 102 Ba Phút Đang khi nói chuyện ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm lạc định ở người đàn ông tại chỗ rẽ ẩn hình cầm ống nghe lên, ánh mắt châm chọc đang lúc nhìn về phía canh giữ ở một bên nhân viên phục vụ “Ngươi hiện tại có thể đi nói cho lão đại các người, đã nói, tôi muốn thấy là lão đại chân chính của các người.” Anh ta đem trọng điểm đặt lên hai chữ chân chính’, rất dễ nhận thấy, anh ta thậm chí nhìn ra được người trong phòng kia từ đầu đang ngồi cùng người trước mắt này một dạng, hàng giả. Bên kia, Tây Hàn khởi động cậu ta đặt ở trên ghế xe ẩn hình định vị, không ngoài dự liệu, cái viên định vị này không chút nghi giờ đã dính vào trên y phục Hoắc Cảnh Sâm, hơn nữa vật kia hoàn toàn có thể tránh thoát tất cả dụng cụ kiểm tra tinh vi. Tiếng nói Hoắc Cảnh Sâm vừa ngừng, một cánh cửa mở ra, bước vào là một người đàn ông cao gầy, bộ dáng so với người đàn ông nhỏ gầy trước mặt này lớn tuổi hơn hơn mấy tuổi, mi giác là một đạo năm phân mét tả hữu vết sẹo dữ tợn. Đao Ba Nam hiển nhiên so này nhỏ gầy người đàn ông khôn khéo hơn mấy phần, ngay cả quanh thân tán phát khí thế cũng quả thật đạt tới nào đó không giận tự uy nông nỗi “Hoắc tiên sinh không cần hoài nghi, tại hạ Tiêu Miểu, chính là đối tượng giao dịch lần này cùng ngươi.” Hoắc Cảnh Sâm ngồi trên ghế sa lon, vương giả khí thế mười phần, khí thế cường đại đem quanh mình những người liên can tôn lên cơ hồ không có tồn tại cảm giác, tay phải vẫn như cũ nhẹ nhàng lắc lắc chất lỏng trong chén đỏ thắm, khóe miệng đường cong càng giống như đang mưu tính điều gì. Mà ánh mắt anh ta lạc định ở phía xa vách tường cái kia một vòng đồng hồ lên, còn ba mươi giây. Chốc lát tĩnh mật đi qua, Hoắc Cảnh Sâm ngoái đầu nhìn lại nhìn về phía Đao Ba Nam, trên mặt yêu nghiệt tinh sảo là một mảnh khát máu lạnh lẽo, vậy mà, một giây kế tiếp kèm theo tiếng thủy tinh bể cũng không có ai thấy rõ ràng động tác của anh ta là như thế nào. Đợi đến những người còn lại có nhiều phản ứng, Hoắc Cảnh Sâm đã đập bể ly rượu đỏ trên tay, nhuộm tinh hồng chất lỏng bàn tay kéo theo bén nhọn thủy tinh, chính xác không có lầm đâm vào nơi cổ họng Đao Ba Nam, trong nháy mắt máu tươi bốn phía, người đàn ông kia khổ sở trợn to hai mắt, liền cuối cùng một tiếng kêu đau cũng chỉ là bao phủ ở khóe miệng tràn ra máu tươi bên trong. Chết không nhắm mắt. “Tôi nói, tôi chỉ cho các ngươi 3 phút.” Liền Đao Ba Nam sạch sẽ áo khoác lau khô tay máu tươi xen lẫn vết bẩn của rượu, rồi sau đó nhìn cũng không nhìn một cái bỏ qua vết sẹo trên thân thể của người đàn ông kia, gọn gàng, thậm chí duy trì trước sau động tác ưu nhã, vẫn như cũ còn là một ít phó đôi tay cắm ở trong túi đầu động tác. Trong nháy mắt, trong quán cà phê đầu hình như rung chuyển, Hoắc Cảnh Sâm rõ ràng nghe được âm thanh khẩu súng lên đạn, vài giây, đã không dưới một trăm cái súng hoặc xa hoặc gần nhắm ngay đầu của anh ta. Bên kia Tây Hàn từ một góc bí ẩn vào đã được một thời gian, mắt thấy tình thế phát triển ngoài dự đoán của cậu ta, trong lòng giật mình vừa định có hành động, huyệt Thái Dương nơi đã chống đỡ khẩu súng kim loại lạnh lẽo. Quay đầu lại, Tây Hàn thấy là một bộ dạng dịch dung khác cùng cậu nhóc trước mặt mũi giống nhau như đúc … Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 101 Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 101 Ngoại thành Italy, trong sòng bạc tư nhân lớn địa nhất hạ. Huyễn màu đỏ Ferrari mới vừa dừng lại người hầu bàn liền cung kínhtiến lên mở cửa xe, Hoắc Cảnh Sâm đem chìa khóa trên tay ném cho ngườihầu bàn sau đi về hướng sòng bạc. Xe lần nữa khởi động, khúc quanh cóp sau từ bên trong bị mở ra, rồisau đó thân thể nho nhỏ từ bên trong bay vọt ra, vững vàng rơi xuốngđất, như cũ là bộ dạng dịch dung đi qua. Tây Hàn từ bên trong máy tínhcầm tay điều tra cái khoảng không gian này bố trí địa hình, chau mày tựa như là gặp được nhưng không giải quyết được vấn đề. Cái khoảng không gian của sòng bạc này cơ hồ là ở dưới mặt đất dọctheo tổng cộng ba tầng, mà tầng thứ ba chỉ có người thân phận tương đốikhông đơn giản mới có thể đi vào. Số ít bao nhiêu nhân tài biết sòng bạc này dưới cùng một tầng thật ra thì cho tới bây giờ cùng đánh cuộc cáichữ này không liên quan. Hoặc là nói, những thứ giao dịch kia không thểlộ ra ngoài ánh sáng, chỉ cần ngươi có đầy đủ bản lãnh lớn có thể ở chỗnày tiến hành. Giờ phút này, hiển nhiên linh’ cái gọi là tổ chức lớn nhất chính là ở nơi này tiến hành, Hoắc Cảnh Sâm một mình tiến đến, không có người nàocó thể đoán được mục đích thực sự anh ta là gì. Không giống với trên hai tầng xa xỉ thối nát, dưới cùng một tầng hoàn cảnh cũng là cực kỳ ưu nhã chất phác, trong không khí tràn ngập nhànnhạt hoa lan hương, đôi bàn tay Hoắc Cảnh Sâm cắm ở trong túi đầu kiênnhẫn đi về phía trước qua một đống lớn dụng cụ đo lường kiểm tra. Tầng này, cơ hồ được thiết kế không theo quy tắc, rất nhiều địaphương đều là vài con đường bắt chéo, sau khi đi ngang qua khúc quanhthứ chín, Hoắc Cảnh Sâm đi theo người hầu phía trước bàn dừng lại ởtrước một cái cửa khép chặt. Người hầu bàn cầm thẻ ở trước cửa cảm ứng khí thượng phân biệt sau,kim loại từ bên trong cửa mở ra, nhưng, đập vào mắt, cũng là thang máythức cuboid bịt kín không gian. Thang máy dọc theo đường đi bay lên, chỉ là vài giây, cửa thang máymở ra, ngoài dự đoán, bọn họ đi tới lại là một phòng cà phê gian phongcách ưu nhã. Đây cũng là lần đầu tiên anh ta biết cái khoảng không gianbên trong sòng bạc này lại vẫn cùng một cái khác tràng kiến trúc tươngliên tiếp, thật không hỗ là sòng bạc ngầm lớn nhất Italy. Mà một mảnh lại là công cộng buôn bán trường hợp, trò chơi này hình như càng ngày càng có ý tứ rồi. Sau ba phút, một góc phòng cà phê, Hoắc Cảnh Sâm ngồi trên ghế salon, lúc này phòng cà phê an tĩnh khác thường, lười phải làm việc dưthừa, thời điểm uống cạn toàn bộ ly cà phê, một người đàn ông trungnhiên có vóc người nhỏ gầy, trước sau có sáu hộ vệ hộ tống đến trước mặt Hoắc Cảnh Sâm. Không có xa hoa truỵ lạc thối nát, thay vào đó trước mắt là cảnh giới ưu nhã phòng cà phê, không thể không nói ở đó sáu an ninh sau khi điđây càng giống như là giữa bạn bè trùng hợp tiểu tụ. Cho dù ai cũng sẽkhông tin được, người đàn ông có hành động ưu nhã lúc này, chỉ một cáigiơ tay nhấc chân này lại nắm giữ là một đại đơn ma túy kinh doanh khắpcác nơi trên thế giới. “Hoắc tiên sinh ngược lại gan dạ sáng suốt hơn người, không tráchđược linh’ ở trên tay cậu có thể phát triển thần tốc như thế.” Người rung niên không keo kiệt hết lời tán dương, trong giọng nói ý tứ không thiếu mấy phần lấy lòng. Đỉnh đầu một bó ánh đèn này đem một mảnh bao phủ ở một tầng màu vàngnhạt vầng sáng trong, Hoắc Cảnh Sâm rũ con ngươi, tay phải lắc lắc lyrượu đỏ, khóe miệng kéo nhẹ đang lúc là nụ cười khát máu. “Nhưng tôi phải xem lại thành ý các người, ba phút, kêu lão đại củacác người tới gặp tôi, nếu không, việc giao dịch lần này của chúng takhông cần bàn nữa.” Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 100 Mềm Mại Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 100 Mềm Mại Sau giữa trưa ánh mặt trời xuyên thấu qua chiếu vào cửa sổ khổng lồ sát đất, màu xám tro len lông cừu thảm dính vào một tầng màu vàng kim nhàn nhạt, thân thể nho nhỏ mềm mại của Hoắc Thần Xa trên mặt thảm ôm con gấu kia so với con chó của nhóc còn lớn hơn rất nhiều. Bởi vì ánh mặt trời chiếu vào gương mặt non nớt của Hoắc Thần Xa nhìn qua nhuộm một tầng nhàn nhạt phấn hồng, màu vàng ánh mặt trời vương xuống, mà lông mi quăn xoắn của cậu nhóc nồng đậm dưới ánh mặt trời dính vào một tầng mềm mại ánh sáng màu vàng nhạt. Đang ngủ say Hoắc Thần Xa thật an tĩnh giống như thiên sứ động lòng người rơi xuống nhân gian, cùng tiểu ác ma bình thường gây chuyện thị phi làm cho người ta nhức đầu không có chút nào quan hệ, mà con chó lớn kia lúc Hoắc Cảnh Sâm tiến vào cũng phát hiện anh ta, không nhúc nhích, con ngươi của nó tròn vo nhìn chằm chằm nhìn Hoắc Cảnh Sâm. Đôi bàn tay nhỏ bé mập mạp nắm thật chặt lỗ tai con chó lớn, hình ảnh an tĩnh thật đẹp, cho dù là ai nhìn vào cảnh này đáy lòng không cách nào cũng bị làm cho mềm ra. Cảm giác ấy khắc vào trong lòng, sau càng không chịu buông ra. Độ cong trên khóe môi của Hoắc Cảnh Sâm không tự chủ mềm mại hơn mấy phần, rón rén tiến lên rồi sau đó đứng trước mặt người và chó đang nằm kia. Thận trọng đem bàn tay nhỏ bé của Hoắc Thần Xa từ trên lỗ tai con chó lớn lấy xuống, bàn tay thật giống như ngợi khen loại ở đó chỉ trên đầu con chó lớn nhẹ nhàng xoa nhẹ hai cái, lúc này mới đem Hoắc Thần Xa từ trên mặt đất ôm đi lên. Một tay của Hoắc Cảnh Sâm mà có thể ôm cậu nhóc lên, lúc này anh ta lại nâng cả hai bàn tay, tựa như sợ sơ ý một chút sẽ làm té Hoắc thiếu gia. Trong giấc mộng Hoắc Thần Xa giống như có cảm giác bay lên không, cánh tay non nớt theo bản năng giữ chặt cổ Hoắc Cảnh Sâm, sau đó cái đầu nho nhỏ của cậu nhóc vùi vào cổ anh ta cảm nhận cảm giác ôn hòa quen thuộc. Động tác nhẹ nhàng, thận trọng đem Hoắc Thần Xa thả vào trên giường, đưa tay sửa lại một chút tóc mềm mại trên trán cậu nhóc, hồi lâu mới bước chân hướng về phòng vệ sinh đi tới. Chú chó lớn đi theo sau lưng Hoắc Cảnh Sâm mấy bước sau lại xoay người lại núp ở bên giường, chờ Hoắc Thần Xa tỉnh dậy. Chín giờ tối, bóng đêm thâm trầm, Hoắc Cảnh Sâm một thân quần áo màu xám tro thoải mái, nước chảy cắt xén, thư thái ưu nhã bẩm sinh, cho người khác loại cảm giác đẹp dã tính, liếc mắt nhìn Hoắc Thần Xa vẫn như cũ nằm ở trên giường ngủ say, tiến lên giúp con trai bảo bối đắp kín mền, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài. Cửa phòng vừa đóng, trên giường tiểu thiếu gia mở mắt, con ngươi trong đêm tối đen nhánh, trong đầu hình như càng mang theo một tia ánh sáng nhạt. Dừng xe kho dưới đất, Anh bạn nhỏ Tây Hàn ẩn núp ở trong trang viên tòa này hơn một ngày, lúc này ở đó có tiếng bước chân đang đến gần, thân thể nho nhỏ của cậu rúc vào cóp xe sau. Xe khổi động, đánh vỡ không khí an tĩnh quanh mình, mang theo một chiếc xe Ferrari huyễn màu đỏ liền biến mất ở trong bãi đỗ xe ngầm. Cả buổi tối, trang viên trong biệt thự to như vậy an tĩnh khác thường, còn chân chính an tĩnh không chỉ cả tòa biệt thự, chính là người đàn ông này mới phải trận này Phong Bạo kẻ chủ đạo, đến tột cùng khi nào bộc phát, chỉ là đang đợi một câu nói của anh ta Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 99 Con Tôi Không Trong Sáng Đến Thế Sao? Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 99 Con Tôi Không Trong Sáng Đến Thế Sao? Italy, trang viên thức biệt thự. Suốt đêm Hoắc Cảnh Sâm cũng chỉ ngủ hơn ba giờ, bảy giờ rưỡi, trongphòng ăn khó lúc đầu phải náo nhiệt, mấy người Vi Vi đều ở đây, HoắcCảnh Sâm ngồi ở chủ vị, ánh mắt thâm thúy quét qua một lần, khẽ nhấp một cái cà phê “Tiểu tử thúi Hoắc Thần Xa kia cho đến bây giờ vẫn chưa trở về sao?” Quản gia cung kính tiến lên, lo lắng vì trước đó nhận được điện thoại uy hiếp của một đứa trẻ, vốn là lời nói muốn thốt lên theo bản năng lại nuốt xuống “Cái này… Theo thông tin cho thấy tiểu thiếu gia đã ở Italy.” “Thôi đi, nói như vậy khẳng định tiểu tử kia nửa đường lại đi tán gái rồi.” Trái Chi không nhịn được chen vào một câu, tiểu tử kia càng thảm anh ta càng vui vẻ. “Chẳng lẽ là đi gặp tiểu nha đầu nhà cậu rồi.” Vi Vi uống xong một hớp nước trái cây, mặt nhạo báng nhìn về phíaTrái Chi, cô dám cam đoan, hành động tiếp theo của cậy ra nhất định xùlông lại. “Mình dám cá nếu lần này đánh nhau, tiểu nha đầu nhà cậu khẳng định lại bại trong tay Thần Xa.” Lúc này Mạc Tĩnh Đông cũng không tốt bụng cho lắm, cũng mừng rỡ hùa theo nhạo báng hai đứa bé. “Con tôi không trong sáng đến thế sao?” Vẻ mặt Hoắc Cảnh Sâm nhàn nhạt quét qua mấy người đang nhạo con traimình, mặt không đỏ tim không đập nói một câu tựa như con trai anh tathật tốt’. “. . . . . .” Được rồi, Hoắc lão đại đúng là mặt dày bao che con trai cậu ta trước giờ bọn họ ai cũng đều biết, nhưng lão đại, ngài cho rằngcon của ngài có thể dùng hai chữ thuần khiết để hình dung về cậu nhóc ấy sao? Uống một ly cà phê xuống bụng, chuẩn bị kết thúc bữa ăn sáng, Hoắc Cảnh Sâm cầm lấy khăn giấy lau miệng, động tác ưu nhã “Phi Ly, cậu đi liên lạc với Hách Liên thần, nói… Ba ngày sau đó nếunhư cậu ta không xuất hiện ở A thị, cậu sẽ cưới người phụ nữ mà cậu tathích nhất.” Đang nói chuyện, khóe miệng Hoắc Cảnh Sâm nở nụ cười tà ác, sự việcđã bại lộ, người vạch ra trò này không ở đây tiếp tục đùa giỡn thế nào? Khóe miệng Lục Phi Ly run rẩy, một hớp cà phê trong miệng suýt nữaphun ra, trực giác nói cho cậu ta biết, nụ cười trên khóe miệng của Hoắc Cảnh Sâm kia đại biểu anh ta lại bắt đầu giở trò biến thái rồi, hơn nữa lần này có người sẽ bị chơi rất thảm, nhưng mấu chốt là tại sao muốnkéo cậu ta xuống nước chứ? “Tại sao là mình? Mình làm sao biết người phụ nữ cậu ta yêu thích nhất là thần thánh phương nào?” Nhưng, trả lời Lục Phi Ly chỉ là bóng lưng của Hoắc Cảnh Sâm. “Chậc chậc, cùng Hách Liên Thần…thật sự rất đau đầu, chúc cậu nhiều may mắn, Amen.” Lúc đó, Trái Chi cảm thán như thế. Chừng ba giờ chiều, chiếc xe Ferrari huyễn màu đỏ trực tiếp lái vào trang viên, dừng ở trước tòa kiến trúc. Hoắc Cảnh Sâm lấy mắt kính đeo trên mặt xuống ném cho quản gia mộtbên, mặt không vẻ gì đi về phía bên trong, thời gian không có chút cấpbách, nhưng buổi tối anh ta còn có chuyện cần chuẩn một chút. Mở ra cửa chính phòng ngủ, đập vào mắt là hình ảnh người cùng vậtkhiến Hoắc Cảnh Sâm theo bản năng buông lỏng tất cả động tác. Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 98 Hợp Tác Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 98 Hợp Tác Ân, cô thật bội phục mình tới vào lúc này còn có thể tệ hại nghĩ vềđều này, đến lúc đó nhất định quấn lấy Hoắc Cảnh Sâm đi kết hôn, hơn nữa điều đầu tiên muốn làm là đem thiệp mừng gởi cho cha mình, nhưng là tấm này thiếp mời giới hạn với bên ngoài tràng quan sát. “Xin lỗi, ý tốt của ông tôi xin nhận, con tôi không có phúc phận có người ông ngoại như vậy.” Cô vẫn như cũ giọng nói không chút quan tâm. “Con gái ngoan, chỉ cần Mộ Tây Hàn trở lại Mộ gia, cho dù là cháungoại, cha cũng vậy có thể bảo đảm tương lai của Mộ thị cha sẽ hoàn toàn giao cho Tây Hàn, như thế nào?” Mộ Thiên Hùng lần nữa mê hoặc người ta bằng điều kiện tương đối mê người như vậy. “Ơ? Ông thật sự muốn con tôi nối nghiệp? Cha không phải còn có mộtđứa con gái cộng thêm người con rể tài giỏi sao? Ông nếu là đem tất cảtài sản cho con trai tôi, nó còn có mạng sống trên đời sao?” Cô không nhúc nhích chút nào, trên mặt ý trào phúng càng thêm nồng đậm. “Ân, đứa cong gái ngoan con rất thông minh, cha nói thật với con, cha muốn cũng không phải cái gì cháu ngoại, mà là thân phận của Mộ Tây Hànlà con ruột của Hoắc Cảnh Sâm, phải biết, cha đương nhiên có thể liênhiệp với cháu ngoại lấy hết một ít khối thịt béo lớn Hoắc Thị, cha còncó một phần muốn cùng Hoắc Thị hợp tác hợp đồng chờ cháu ngoại giúp chalấy lại.” Suy nghĩ cả nửa ngày, rất dễ nhận thấy, đây mới chính là mục đích của Mộ Thiên Hùng. Cô hừ lạnh một tiếng, đáy lòng một tia ràng buộc cuối cùng cũng không có, cô đưa tay cầm lấy những tấm hình kia xé toang, khóe môi mang cườilạnh lẽo nhất “Nói cho cùng ông chính là nghĩ muốn lợi dụng con trai tôi? Mộ ThiênHùng, trí nhớ của ông đúng là không tốt? Tôi nói tôi không cho phép bấtluận kẻ nào bởi vì bất kỳ mục đích gì mà lợi dụng con trai tôi, nếu ôngmuốn Hoắc Thị chính mình tự đi tranh thủ đi, đừng mơ tưởng dựa vào mộtđứa bé năm tuổi dùng thủ đoạn gì.” Mộ Thiên Hùng không chút nào muốn ngăn cản cô xé bỏ những hình kia,kỹ càng tính toán từ trước, mà vài tấm hình này chỉ là thử dò xét nhonhỏ, ông ta nghĩ không biết sự tồn tại của đứa bé này Hoắc Cảnh Sâm đếntột cùng có biết hay không. Cô hít sâu một hơi “Chuyện tôi biết cũng biết rồi, tôi cũng xác minh cho ông đáp án củatôi , như vậy bây giờ tôi có thể đi rồi chứ, tôi hi vọng lấy sau mặc dùgặp gỡ chúng ta cứ xem như người hoàn toàn xa lạ.” Quay kiếng xe xuống, Mộ Thiên Hùng đốt một điếu xì gà, khi cô chuẩn bị xuống xe, ông ta lại mở miệng lần nữa “Con gái ngoan, con nói xem nếu như cha đem một phần những tấm hìnhnày gửi cho Hoắc Cảnh Sâm, con đoán thử đến lúc đó cậu ta biết mình còncó một đứa con trai khác không biết sau đó có thể giống như năm nămtrước lần nữa dùng mọi thủ đoạn đem Tây Hàn cướp đi không?” Tay một hồi cứng ngắc, người đàn ông này thế nhưng cái gì cũng biết, ông ta thế nhưng lại biết cả những điều này? “Con gái ngoan, ta nghe nói Cố Minh Thâm có đi tìm con? Chẳng bằngchúng ta giao dịch thêm một cái nữa, con nguyện ý cùng cha hợp tác,chuyện giữa hai người ta có thể mắt nhắm mắt mở, hoặc là con muốn cùngCố Minh Thâm ở chung một chỗ, cha có thể khuyên Vũ Tây buông tay.” Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 97 Hoắc Cảnh Sâm Còn Không Biết Sao? Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 97 Hoắc Cảnh Sâm Còn Không Biết Sao? “Đứa nhỏ này dáng dấp giống như Hoắc Cảnh Sâm nhưng mang họ Mộ, Hoắc Cảnh Sâm còn không biết sao?” Giờ phút này bộ dáng của Mộ Thiên Hùng cực kỳ hài lòng nhìn dáng vẻgiật mình của cô con gái, nói thật ra, những tin tức này lúc trước ôngta vẫn muốn tra ra, nhưng mỗi lần tra vẫn không cách nào tra ra sống những năm gần đây của đứa bé kia cùng với đứa con gái riêngcủa ông ta căn bản không có chút manh mối nào, chỉ là vài ngày trướckhông biết là người nào gởi cho ông ta những tấm hình như vậy, cùng vớimột chút tin tức rất có giá trị. Mà ông ta, cái ông ta biết chỉ là những thứ này. “Ông đến tột cùng muốn làm gì, cứ nói thẳng ra, tôi không cho phép bất kỳ người nào tổn thương đến con trai tôi.” Đứa cong gái phản ứng kịp, bàn tay nắm chặt giờ phút này khẽ run,trong lòng cô cầu nguyện, hi vọng người này biết cái gì là giới hạn, nếu không… “Đừng nóng vội, cha làm sao có thể tổn thương tới cháu ngoại củamình? Đứa con gái cha nói con rất thông minh, nhưng cha cũng không ngungốc như vậy, nhưng nếu con nghĩ vĩnh viễn muốn giấu đứa bé này thì chasẽ không đồng ý, con cháu Mộ gia làm sao có thể trải qua cuộc sống trốntránh như thế?” Mộ Thiên Hùng có lòng tin, cuộc giao dịch hôm nay người thắng lợi sau cùng chỉ sẽ là ông ta. “Sau đó thì sao? Nếu như ông muốn lợi dụng con tôi để đạt tới mụcđích, Mộ Thiên Hùng, tôi rất rõ ràng nói cho ông biết, con tôi cùng Mộgia hoặc cùng Hoắc Cảnh Sâm hoàn toàn không có chút quan hệ nào.” Sáu năm sau, cô có thể không để ý đến bất cứ đều gì, duy chỉ có contrai bảo bối không thể, cô có thể để mặc cho ban đầu mình bất chấp tấtcả giúp đỡ Mộ Thiên Hùng có được hợp đồng giá trị một trăm triệu chỉ vìcó thể rời đi Mộ gia, nơi mà cô câm ghét đến tận xương tủy. Những tội lỗi trước đây ông ta gây cho cô tạm thời khoan tín, nói đến vấn đề trước mắt, cô còncó thể nhận thức người đàn ông này đang uy hiếp cô, mà tội không thể tha thứ chính là người đàn ông này lại muốn lợidụng con trai bảo bối của cô. “Làm sao biết chứ, con gái ngoan, cha hôm nay đến chỉ là có ý tốt,chẳng lẽ con muốn con trai của mình cả đời mang tiếng con riêng sống qua ngày sao? Hay là nói con muốn cả đời đi theo sau lưng Hoắc Cảnh Sâm mặc cậu ta điều khiển, để một ngày có thể leo lên vị trí nữ chủ nhân HoắcThị? Không nên ngây thơ như vậy, con gái ngoan, rất nhiều chuyện khôngcần cha nói rõ, con so với cha phải rõ ràng hơn, con với Hoắc Cảnh Sâmhoặc là Hoắc Thị mà nói không có chút giá trị nào, con gái của thịtrưởng thành phố Cố San San so với con còn có giá trị lợi dụng hơn, cũng là cái mà mọi người cùng hướng tới Hoắc phu nhân, mà con, nên sớm đitìm được chỗ dựa mới có thể có cùng người khác so tư cách không phảisao?” Mộ Thiên Hùng từ từ giải thích cho đứa cong gái của mình, nếu nóihướng dẫn từng bước cũng chẳng qua như thế, ông ta cho là, việc mà đứacon gái mình hôm nay muốn là leo lên đầu cành cây làm Phượng Hoàng,Hoắc Thị lớn như vậy, một miếng thịt béo bở ai không muốn nuốt? Ngườiđàn ông như Hoắc Cảnh Sâm như vậy, A thị có bao nhiêu con mắt thiếu nữmuốn cùng cậu ra có chút quan hệ. Trong lòng cô cười nhạt một tiếng, nếu là ông ta biết mới vừa trướckhi ra khỏi nhà Hoắc Cảnh Sâm nói muốn cưới cô, không biết người đàn ông này có thể trực tiếp lao vào xe tự sát không nhỉ? Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 96 Tôi Rất Vội Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 96 Tôi Rất Vội Ngăn cách vẻ ngoài ồn ào của đường phố thành thị, bên trong lại mang một không khí yên lặng đến khác thường. Người phụ nữ kia không chút để ý ngồi tê đít trên ghế xe, một cái tay không yên phận làm đủ mọi động tác, cho thấy tâm trạng cô hiện tại đang rất khẩn trương. Trên mặt Mộ Thiên Hùng sau thời gian dài trầm ngâm, lúc này lại mangtheo một nụ cười quỷ dị, tựu giống như lúc ban đầu không chút do dựthiết kế đem người phụ nữ kia đưa lên giường Hoắc Cảnh Sâm vậy. Cô có dự cảm, lão già này lần này nhất định lại đang tính toán điều gì đó. Khoảng thời gian trên xe yên lặng khiến cô không chịu nổi, quyết định phá vỡ không khí trầm mặc, lý do rất đơn giản, cô sẽ tới chỗ làm trễ,huống chi sáng sớm cùng người như vậy ngồi chung một chỗ cô tình nguyệncó thể kéo dài thêm nửa giờ mặc cho mình bị Hoắc Cảnh Sâm đùa giỡn cònhơn. “Ông có chuyện gì cứ nói thẳng, tôi rất vội.” Không có chút giọng điệu ngọt ngào thâm tình ruột thịt, vì giữa bọnhọ chỉ là có quan hệ máu mủ ràng buộc nhau mà thôi ngoài ra không cóthêm bất cứ liên hệ nào cả. Sáu năm trước, cô theo ý của mẹ mình cùngngười đàn ông này sống trong hòa bình, nhưng sau chuyện xảy ra sáu nămtrước kia, cô cho là cô không còn nợ người đàn ông này bất cứ điều gì,ít nhất cô có thể rất rõ ràng nói với mọi người, ngoài mang họ Mộ nàyra, cùng Mộ gia không cón chút quan hệ nào. “Ha ha, ta biết ngay con sẽ không để cho ta thất vọng, ban đầu thậtkhông uổng đã yêu thương con…con so Vũ Tây thông minh hơn nhiều.” Giọng điệu của Mộ Thiên Hùng nghe thật hiền lành, nếu như không phảitrên mặt ông ta thể hiện rõ ý đồ, còn thật sự cho rằng người đàn ông này có mấy phần giống một người cha hiền từ. “Thương? Chính là tự tay đem con gái mình đưa lên giường một ngườiđàn ông xa lạ vậy cũng gọi là thương sao? Mộ Thiên Hùng tôi không thểkhông nói, có lẽ trên thế giới này người có thể hiểu rõ ông nhất chỉ cóđứa con gái riêng này thôi.” Cả người cô mang gai nhọn đem những lời châm chọc hoàn toàn viết ở trên mặt, cái gọi là tình thương của cha, cô coi khinh. “Con gái, thật ra cha làm vậy là có lý do, bây giờ không phải con nên cảm tạ ta sao?” Ngược lại vẻ mặt Mộ Thiên Hùng vẫn bảo trì dáng vẻ bình thản như cũ,giọng nói bình thản, thật giống như chuyện trước đây của ông ta làm đốivới cô mà nói một điều cô nên mang ơn hành động của ông ta. “Tôi cám ơn cả nhà ông, nếu như ông nghĩ muốn tôi nói lời cảm ơn, hôm nay tôi cũng đã nghe, cũng đã cám ơn cả nhà ông, hiện tại tôi có thể đi rồi chứ?” Nụ cười trên mặt cô bộc phát càng xinh đẹp động lòng người, quay đầulại nhìn về phía khuôn mặt kia bởi vì được bảo dưỡng cản thận cho nênkhông thể nhìn ra số tuổi thật sự của người đàn ông này. Người này đã bị liệt vào trong danh sách một trong những kẻ đáng ghét nhất trong kiếpnày của cô. Nhưng, ngoài dự đoán, Mộ Thiên Hùng chẳng những không tức giận, ngược lại càng thể hiện tính kiên nhẫn của mình “A, nhưng nếu không có cha lúc đầu giở thủ đoạn, con gái, sợ rằng cảđời này con cũng không có cách nào cùng người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâmcó chút dính líu, huống chi còn có một đứa bé, con thật giỏi lừa gạt,ban đầu thậm chí ngay cả người làm cha đây cũng bị con lừa gạt.” Đang khi nói chuyện, Mộ Thiên Hùng rất hài lòng nhìn dáng vẻ con gáitừ từ mà trở nên giương mắt mà nhìn, khóe môi tươi cười, đưa tay lấy ramột túi giấy màu vàng, bên trong là toàn bộ hình ảnh, trong hình, trừ cô cùng Hoắc Cảnh Sâm bên nhau, thậm chí còn rõ ràng hình ảnh cô cùng contrai bảo bối Mộ Tây Hàn đi chung với nhau. Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 95 Tiên Sinh Mời Cô Đi Một Chuyến Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 95 Tiên Sinh Mời Cô Đi Một Chuyến Editor Sendyle Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Mộ Niệm Thần quyết định trước khi ra khỏicửa quả quyết lấy điện thoại di động ra, một hồi bấm phím điện thoại,gửi đi, sau đó tắt máy, thậm chí điện thoại di động cũng không mang rakhỏi cửa. Ngài không kịp chờ đợi muốn kết hôn với tôi như vậy, chẳng lẽ gần đây bị những người đẹp da đen Châu Phi chơi tàn rồi sao? ’ Cô cảm thấy tối hôm qua nằm mơ có phải dẫm lên cứt chó hay không? Hay là hôm nay lúc ra cửa quên xem giờ Hoàng Lịch rồi, nếu không, vì saosáng sớm đã bị Hoắc đại biến thái nhạo báng sau vừa ra cửa lại hoa hoalệ lệ đụng phải người mà cô đời này chán ghét nhất, Mộ Thiên Hùng. Mộ Niệm Thần bước chân thông thả ra khỏi cửa, còn chưa đi được mấybước thấy ở lầu dưới có hai chiếc màu đen chạy băng băng vây chung quanh có sáu hộ vệ áo đen. Mộ Niệm Thần mắt trợn trắng lên, quả quyết đi vòng người, nơi nàycàng ngày càng không an toàn, quyết định chờ đứa con trai bảo bối củamình sau khi trở về phải nhanh chóng dọn nhà. Chỉ là bước chân của người phụ nữ kia còn chưa đi được mấy bước, cả người bị bao phủ lên một tầng lạnh lẽo. “Tiểu thư, tiên sinh mời cô qua bên kia một chuyến.” Tên cầm đầu đám hộ vệ một mực cung kính chờ cô trả lời, trên thực tế, ba tên hộ vệ kia muốn nói cho cô chính là, cô có thể suy nghĩ, nhưngsau đó nhanh chóng theo chúng tôi, không thì chúng tôi khiêng cô qua bên đó. Lúc này không gian nơi này rất nhiều người, cô cảm thấy có thứ n ánhmắt khác thường nhìn về phía cô, quyết tâm đi theo bọn họ về phía chiếcxe thứ hai đằng kia. Cửa xe được hộ vệ mở ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt tươi cười khác thường quỷ dị của Mộ Thiên Hùng “Con gái ngoan, đã lâu không gặp.” ———————————— Bên kia, Italy. Trời đã rạng sáng rồi, Hoắc Cảnh Sâm tựa trên ghế sa lon, laptop bịanh ta đặt ở trên đùi, khẽ nhíu mày trầm ngâm xem băng ghi hình giám sát bên trong phòng ngủ mà Vu Cương mới vừa đem tới. Thời gian cố định cách buổi tối bảy giờ, thủ pháp rất thông minh,nhưng cũng không đến nỗi không chê vào đâu được, ít nhất, đối tượng làHoắc Cảnh Sâm cho nên vẫn bị phát hiện. Mặc dù Camera đều là tĩnh vật, trừ gió đêm thổi lất phất còn lại tấtcả bình thường, nhưng rèm cửa sổ bị gió đêm thổi lên bên trong lộ ra sơhở, đồng nhất hai phút hoàn toàn là hình ảnh trước mặt, lặp lại pháthình ra. Trong đầu liên tưởng đến khung cửa sổ bên kia, hình như không thiếu khuyết người nọ là cố ý để cho anh ta phát giác. Đang suy nghĩ, sau đó Hoắc Cảnh Sâm gọi vào dẫy số quen thuộc “Vi Vi, giúp tôi điều tra hình ảnh từ Camera trong phòng ngủ của tôi đến bảy giờ tối qua.” Điện thoại cắt đứt, Hoắc Cảnh Sâm vừa định đứng dậy, điện thoại di động liền vang lên. Trên màn ảnh đột nhiên hiện ra cái tin nhắn không sợ chết mới vừa gửi của Mộ Niệm Thần. Giờ phút này, Hoắc Cảnh Sâm một tay cầm điện thoại di động, quanhthân anh ta che lấp khí thế bộc phát, khóe miệng mang một ít nụ cườicàng phát huy tính yêu nghiệt trời cho của anh ta. Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 94 Cách Xa Vận Nhi Một Chút Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 94 Cách Xa Vận Nhi Một Chút Editor Sendyle Coi như là đáp án tưng tượng với Hoắc Cảnh Sâm, lúc đó, anh tanghiêng người tựa vào một bên cửa sổ được mở ra, thân thể thon dài dướiánh đèn màu vàng nhu hòa ấm áp khác thường, dưới bóng đêm, cả trang viên hoàn toàn yên tĩnh, khóe môi độ cong theo bản năng mềm mại vài phần “Tôi đều là của cô, Mộ tiểu thư còn có gì không hài lòng?” Giọng nói trầm thấp tràn trong căn phòng ngủ, đáy lòng là một cảm giác chưa bao giờ từng có, thật an bình. Tiếng nói vừa ngừng, cô bị hớp cháo ở cổ họng làm cho sặc, lên khôngnổi xuống cũng không được, mẹ nó! Mới sáng sớm đã có hứng thú đem ngườita ra chơi đùa rồi, đây là muốn cô cả ngày hồ đồ, bồng bềnh trong mớ suy nghĩ lung tung đây mà. Não bộ một phen bị Hoắc Cảnh Sâm đùa, làm cảngười của cô không biết đường mà lần. Ghét, cứ cảm thấy không đúng thế nào đó, ngộ nhỡ, mới vừa kết hônliền đem nóc nhà cô ném đi thì phải làm thế nào? Lại ngộ nhỡ, còn chưakết hôn, cô liền bị những kẻ theo đuổi mù quáng trước đây của Hoắc đạibiến thái chỉnh tử tế phải làm thế nào? Nửa đêm nhận được những tin nhắn hay những cuộc điện thoại dọa nạt chết người phải làm sao đây? “Hoắc tiên sinh, tôi mỗi ngày làm việc khổ sở còn chưa tính, thỉnhthoảng còn phải đảm đương thêm nhiệm vụ trở thành bạn đi dạo phố cùngtiểu thư Sở Vận Nhi của người, sáng sớm còn bị lão nhân gia đem ra làmthú tiêu khiển còn chưa tính, giờ lại bàn về chủ đề kết hôn nặng khẩu vị như vậy. Có thể thêm tiền lương cho tôi hay không?” Cô lúc này đang suy tính sâu xa, cũng không có tâm trạng húp cháo,vừa nghĩ tới việc gần đây mỗi ngày đều bị Sở Vận Nhi đột kích, cô cóloại cảm giác sống không bằng chết. Đáng ghét! Tiểu nha đầu kia thật đúng là khó giải quyết, mỗi lần đềudùng bộ dáng yếu đuối, còn dựa hơi Hoắc Cảnh Sâm làm cho cô hoàn toànkhông có cách nào cự tuyệt cô ta. Hoắc Cảnh Sâm cau mày, toàn bộ cuộc trò chuyện, trước sau xem xét kỹ lưỡng lại, trọng điểm đặt trên người Sở Vận Nhi “Mộ tiểu thư, cách xa Vận Nhi một chút.” Câu này của anh ta không giống với giọng nói nhạo báng vừa rồi, lúcnày giọng của Hoắc Cảnh Sâm mang cảm giác cảnh cáo, nguyên nhân vì saocũng không rõ nữa, nhưng những lời này khi đến tai của Mộ Niệm Thầnkhông biết như thế nào lại mang một cảm giác khác. Mộ Niệm Thần cảm thấy bị uất ức, cô nguyện ý cách xa Sở Vận Nhi trămmét, căn bản cô không muốn đến gần người phụ nữ này chút nào. Lời củaanh ta làm cho cô cảm giác giống như cô chính là phần tử nguy hiểm bêncạnh Sở Vận Nhi vậy… Vừa định mở miệng giải thích, lời còn ở khóe miệng, trong ống nghe lần nữa truyền đến âm thanh nhạo báng của Hoắc Cảnh Sâm “Ngoan ngoãn nghe lời, chờ sau khi tôi trở lại sẽ cưới cô.” Tiếng nói vừa ngừng, ngồi người phụ nữ kia còn chưa hoàn hồn, Hoắc Cảnh Sâm trực tiếp cúp điện thoại. Người phụ nữ kia trước ngây ngô sau sững sờ, sau đó đem bát cháo nuốt hết hoàn toàn, uống luôn ly sữa tươi, khóe miệng run lên, đáng ghét!Mới sáng sớm, đã bị Hoắc đại biến thái đùa giỡn rồi? ! Khi Mộ Niệm Thần ăn xong điểm tâm sáng, cô cảm thấy mình thật yếu đuối… Lúc đó, người phụ nữ kia hoa hoa lệ lệ cảm thấy nếu không làm điều gì đó, cả tuần lễ này tuyệt đối sẽ đắm chìm trong cảm giác bị đả kíchkhông cách nào kềm chế được. Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 93 Chúng Ta Kết Hôn Đi Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 93 Chúng Ta Kết Hôn Đi Editor Sendyle Từ sau chuyện té xỉu lần trước, người phụ nữ kia coi như triệt đểthay đổi mọi thứ, ngủ sớm dậy sớm, nghiễm nhiên tuân thủ phương thứcsống của một bé ngoan. Hơn một tuần lễ, vô tri vô giác hình thành phương thức sống như thế,đại khái đột nhiên tăng mạnh chính là Mộ Niệm Thần địch thân nấu nồicháo đầy công phu, Nồi cháo này của Mộ Niệm Thần chính là nồi cơm điệncủa cô, chỉ cần tham ăn một chút có thể thêm vào bên trong thêm một ítcơm, dù sao miễn chín là được rồi. Dần dà sau vài lần kinh nghiệm, biết cách làm như thế nào mới có vịngon nhất, khi nào thì thêm thứ gì vào nồi cháo để có hương thơm, đốivới một nồi cháo, hận không được một ngày ba bữa giao thiệp với nhữngthứ sềnh sệch kia. Sáng sớm, lúc này tinh thần của Mộ Niệm Thần sảng khoái nấu một nồicháo thịt nạc trứng muối, bên trên còn chuẩn bị thêm một ly sữa tươitinh khiết, vừa mới chuẩn bị khởi động, chính lúc này điện thoại độtnhiên vang lên. Liếc thấy dòng chữ hiển thị Hoắc đại biến thái’ trên số điện thoạigọi tới, khi nhìn thấy bốn chữ này người phụ nữ kia theo bản năng ngồinghiêm chỉnh, trên mặt nở nụ cười chuyên nghiệp, trong lòng tínhtoán…Người này không phải vì chuyện cô mấy ngày nay không có chăm chỉlàm việc cho nên điện thoại tới đây trừ tiền lương cô chăng? Run run đè xuống phím nhận điện thoại, thậm chí cũng chuẩn bị tinh thuần nghênh đón một trận ác chiến. “Mộ tiểu thư, chúng ta kết hôn đi.” Giọng nói trầm thấp xen lẫn âm nhạc cổ điển xuyên thấu qua ống nghetruyền tới, trong nháy mắt ánh mắt cô đờ đẫn, đầu trống rỗng, bất động,trên tay mất thăng bằng suýt nữa ném điện thoại di động vào trong chén. Mà người phụ nữ kia không nhìn thấy chính là, đầu bên kia điện thoại, khóe môi của Hoắc Cảnh Sâm khẽ nâng lên, mang theo cảm giác hứng thúđùa giỡn, tùy ý đùa bỡn cảm xúc của người phụ nữ này. Hoàn toàn chỉ là một câu nói nhưng lời vừa thốt ra khỏi miệng, mangtheo cảm giác tò mò muốn biết thái độ của người phụ nữ kia như thế nào. Bình thường Hoắc Cảnh Sâm đối với phụ nữ chỉ xem như đồ chơi, anh tatrước sau qua lại với phụ nữ chủ yếu chỉ là trên giường giúp cậu ta thõa mãn như cầu sinh lý. Cũng chưa từng quan tâm đến cảm giác, suy nghĩ của họ tất nhiên cũng không cho bọn họ mang giọt máu của anh ta, bất luậnkẻ nào anh ta cũng không cho cơ hội. Qua nhiều năm như vậy, chỉ có HoắcThần Xa là chuyện ngoài ý muốn duy nhất. Bởi vì Hoắc Thần Xa cũng được, vì nguyên nhân khác cũng tốt, tóm lạinhiều năm như vậy, chỉ có duy nhất người phụ nữ kia là người đầu tiênkhiến Hoắc Cảnh Sâm suy nghĩ đến chuyện kết hôn. Nửa phút sau người phụ nữ kia mới thật sự bình tĩnh mà suy xét về câu nói vừa rồi của anh ta, trong lời nói đã bình thường trở lại, đối vớicô mà nói đây dĩ nhiên không phải cái loại cảm giác gọi là tình yêu đầutiên của những thiếu nữ. Kinh nghiệm nói cho cô biết, đối mặt với cấp độ yêu nghiệt như HoắcCảnh Sâm, một không cần mặt hồng tim đập, càng không cần dáng vẻ kệchcỡm, dĩ nhiên, quan trọng nhất là, ngàn vạn lần không được đem những lời nói này là thật. Cô thật không hiểu vì sao mới sáng sớm Hoắc đại gia có phải phát sốt chăng? “Ha ha.” Người phụ nữ kia rất phối hợp nở nụ cười, lại bình tĩnh ăn xong hớp cháo “Kết hôn? Có thể, sính lễ là gì?” Này lời ngầm đương nhiên là, nếu không có sính lễ làm cho người ta hài lòng, chuyện cưới hỏi này, dĩ nhiên không cần bàn. Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 92 Sống Một Cuộc Sống Bình Thường Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được ? - Chương 92 Sống Một Cuộc Sống Bình Thường Editor Sendyle Lúc đó, Hoắc Cảnh Sâm nghiêng người dựa vào bên cửa sổ đang mở nửabên, đập vào mắt là cảnh sắc về đêm của trang viên biệt thự vẫn như cũđèn đuốc sáng trưng, cả phòng ngủ tràn ngập màu vàng ấm dưới ánh đènkhiến cho ánh mắt của anh ta mang theo vài phần suy tư về vấn đề nào đó. “Hoắc Thần Xa, bắt đầu ngày mai cha sẽ cho người đưa con trở về Athị, về sau cuộc sống của con sẽ bị cha giám sát. Con nên biết an phận,sống như một đứa bé bình thường một chút là tốt rồi, nếu con ở bên ngoài còn gây rối cha sẽ để cho người ta làm thịt con chó kia của con.” Giờ phút này, giọng nói của Hoắc Cảnh Sâm tương đối hòa bình, đangnói chuyện, ánh mắt vô ý quét qua khung cửa sổ màu trắng, chau mày. “Cha, làm sao cha có thể nói con trai của mình không bình thường chứ? Chẳng lẽ quá thông minh cũng là sai sao? Nhưng vấn đề này không phải là do di truyền từ cha sao?” Anh bạn nhỏ Hoắc Thần Xa cũng không quên cố gắng vùng vẫy lần cuốicùng trước khi chết, giả bộ ngoan ngoãn, dùng giọng điệu xảo quyệt nịnhhót. Tóm lại trước giảm cơn giận của cha mình xuống trước rồi nói sau,trời mới biết nếu thật sự chọc giận cha cậu sẽ có hậu quả như thế nào… Hoắc Cảnh Sâm quay lại ngồi bên sofa một lần nữa, vừa nói chuyện vừa ở trong máy tính đưa vào một chuỗi chỉ thị, ngay sau đó, biểu hiện điểmđỏ ở phía trên cho thấy chỗ ở lúc này của Hoắc Thần Xa, cậu nhóc đang ởItaly. Trong đầu liên tưởng đến cậu nhóc mới vừa công khai nhét tờ giấykhiêu khích trên giường, anh ta cho là trò của Hoắc Thần Xa, khóe môikhẽ giơ lên “Thần Xa, cha nói cho con biết, trước hừng đông nếu cha không nhìnthấy con, cha sẽ tự mình đi tìm con, đến lúc đó con đoán xem sẽ như thếnào?” Đang nói chuyện Hoắc Cảnh Sâm cúp điện thoại, hiện tại đã không còngiống như trước, anh ta biết đứa con trai mình có đủ bản lĩnh tự bảo vệmình nên mới để cho cậu nhóc ra ngoài, không cần buồn chán ở nhà, nhưngđã có nhiều chuyện xảy ra làm cho anh ta ngộ ra nhiều thứ. Quan hệ huyết thống đúng là chuyện kì lạ, thân tình thật đáng quý,chính bởi vì có ít cho nên càng phải thêm quý trọng, muốn dùng hết khảnăng có được của mình chăm sóc, yêu thương, bảo vệ đứa con trai bảo bốinày. Lần này anh ta muốn đối mặt với Hồng Chiếm Giữ, ngay cả bản thân anhta cũng không nắm phần tin tưởng tuyệt đối, cho nên anh ta tình nguyệnsớm một bước chuẩn bị mọi thứ, ít nhất Hoắc Thần Xa ở bên cạnh anh tamới có thể an toàn. Hai năm qua, anh ta làm sao không hiểu, Hoắc Thần Xa ở phía sau mìnhbày đủ trò, anh ta không thể cho con mình một hoàn chỉnh gia đình, màHoắc Thần Xa dù cho có thông minh như thế nào cậu nhóc vẫn chỉ là mộtđứa bé năm tuổi mà thôi. Thỉnh thoảng nghĩ tới, Hoắc Cảnh Sâm đều trầmmặc không nói, mà anh ta bình thường quá bận rộn, cơ hồ không có thờigian quan tâm đến đứa con trai này. Mà trước mắt anh ta mới ý thức tới, một gia đình hoàn chỉnh đối vớiHoắc Thần Xa rất quan trọng, trước kia anh ta khinh thường điều này,nhưng bây giờ lại nghĩ đều này lại vô cùng quan trọng và cần thiết chocon trai của mình. Hít sâu một hơi, lúc đó, trong đầu Hoắc Cảnh Sâm hiện ra gương mặtmột người, đủ làm cho anh ta lộ vẻ xúc động, một tuần lễ, một tuần lễkhông thấy, anh ta lại càng tò mò không biết Mộ Niệm Thần lúc này đếntột cùng đang làm gì? Ngày hôm sau, cũng chẳng có gì là bất ngờ hết, khi mà trang bìa của hầu hết mọi tờ báo thương mại hoặc báo điện ảnh, thậm chí là báo lá cải, đều đưa tin tức về mọi chuyện xảy ra trong hôn lễ của ngày hôm qua. Chỉ trong nháy mắt thôi, thời điểm khi ba chữ Hoắc Cảnh Sâm’ xuất hiện ở đâu thì theo sau luôn là ba chữ Mộ Niệm Thần’, thật giống như tất cả đều thừa nhận chuyện này vậy, việc hai người đó ở chung một chỗ đã thành công tạo nên một truyền kỳ mới. Nhớ lại các câu hỏi truy tìm nguồn gốc tin tức trong tất cả các tờ báo kia, đám cưới nửa chừng đã qua đi, mọi chuyện tình dù trước dù sau khi hai người quen biết nhau đều được phô bày hết một lượt, cứ như thể có một chuyên gia chuyên đi sưu tầm tin tức riêng của hai người vậy, giọng văn trong bài viết rất trôi chảy, miêu tả rất chi tiết từng ly từng tí về quá trình “chung đường” của hai người họ. Nhưng dù thế nào đi nữa thì những người đó có nghĩ đến nát óc cũng không thể nào ngờ được, hai người bọn họ có sự khởi đầu cũng không phải chỉ là duyên phận ngẫu nhiên mà ông trời sắp đặt, công lao lớn nhất là do lòng tham không đáy của Mộ Thiên Hùng mà thôi. Nhớ lại còn có hai anh em sinh đôi rất mê người kia, hai người con trai của Hoắc Cảnh Sâm, huống chi còn là đôi trẻ thông minh như thế, đương nhiên hai đứa trẻ kia cũng sẽ được lên trang tin tức rồi. Nhưng bọn họ có suy nghĩ như thế nào thì cũng không thể nào nghĩ ra được, nếu không phải ban đầu Niệm Thần buồn nôn mà phun hết viên thuốc tránh thai kia ra, liệu làm sao có thể có được hai anh em mạnh khỏe thông minh đẹp trai của nhà Hoắc Cảnh Sâm chứ. Thôi được rồi, thật ra, từ lúc xảy ra chuyện đó cho đến bây giờ, ngay cả bản thân của Hoắc Cảnh Sâm cũng không thể nghĩ thông suốt, rõ ràng là chính mắt anh đã nhìn thấy Niệm Thần uống xong viên thuốc tránh thai kia rồi, thì làm sao lại có thể xuất hiện được hai vật nhỏ kia? Không những một mà lại còn là hai nữa! Đây chính là vấn đề khá nhạy cảm với Hoắc Cảnh Sâm, lúc đó sao họ lại lén lén lút lút đưa một đứa con gái còn nhỏ tuổi cho anh cơ chứ. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người ở thành phố A này đều biết đến người phụ nữ tên Mộ Niệm Thần, đặc biệt trong mắt những người phụ nữ khác, cô ta chỉ có mấy phần sắc đẹp, vậy mà lại có thể nắm bắt được Hoắc Cảnh Sâm, dù thế nào đi nữa thì cũng không tránh khỏi sử dụng thủ đoạn nào đó, hơn nữa còn có mấy phần nham hiểm nữa, bọn họ tuyệt đối không bao giờ tin tưởng một tiểu bạch thỏ ngây thơ thuần khiết mà có thể khiến cho Hoắc Cảnh Sâm yêu chiều không buông tay, lại còn công khai thừa nhận mối quan hệ giữa hai người trước mặt nhiều người như thế. Đối với cái tin tức dưa lê này, thời điểm Niệm Thần nhìn thấy thì cũng chỉ cười cười cho qua, nếu dám dũng cảm đối mặt với tình yêu mà phải sử dụng những thủ đoạn vặt vẵn như thế, có khi thật sự cần thiết thì cũng phải sử dụng mà thôi, nhưng trên thực tế nếu đã đến nước phải sử dụng đến hình thức nhục nhã không dấu vết này, thì cũng đã chạm đến ranh giới cuối cùng rồi, vậy nên tất nhiên tình yêu thắm thiết gì đó cũng không thể nắm tay nhau lâu dài được đâu. Ban đêm, Hoắc Cảnh Sâm vừa mới kết thúc trò chuyện’ cùng với Niệm Thần, khóe môi càng nở nụ cười sâu hơn, liền bước đến thư phòng, nhưng bất ngờ có một vị khách không mời mà đến. Thay vì nói vị khách này đến không đúng lúc, thì có thể nói, người này cũng được coi như một trong hai nhân vật chính trong hôn lễ của ngày hôm qua. Đúng vậy, đó là Cố San San, chỉ trong một đêm thôi mà cô xuống sắc không ít, cả người trông tái nhợt lộ ra vẻ bệnh tật, tóc tai rối bù, ngay cả cặp mắt kính trên gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay cũng làm cho khuôn mặt nhìn có vẻ khác thường rất nhiều. Hoắc Cảnh Sâm ngừng công việc đang xử lý dang dở, thời điểm liếc mắt nhìn sang cô ta, thì đáy mắt rõ ràng mang theo tia không đành lòng “Xem ra, dù cho cô có tỏ ra bình tĩnh thì trong lòng cũng không thể nào yên tĩnh được.” Đúng là Cố San San đã cực kỳ suy yếu, trên thực tế, ngay cả đơn giản chỉ đứng ở nơi này, đứng trước mặt người đàn ông này thôi, thì cô đều đã dùng hết tất cả sức lực của bản thân mình, mà hiện tại cũng chỉ có Hoắc Cảnh Sâm là người cuối cùng mà cô có thể cầu cứu giúp cô thoát khỏi bè gỗ kia. “Cảnh Sâm, em cầu xin anh hãy cứu em, thật lòng cầu xin anh mà…” Hai tay cô chống xuống mặt bàn làm việc, cô vừa nói chuyện với Hoắc Cảnh Sâm, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp đã tràn đầy nước mắt, đôi mắt của Hoắc Cảnh Sâm thu vào tất cả vẻ suy yếu mệt mỏi của cô, nhưng rơi vào đáy mắt của anh lại cực kỳ chán ghét. Hình như đã đến nước này, trên mặt của Hoắc Cảnh Sâm cũng không nhịn được nữa mà thể hiện ra ý vị chán ghét “Tôi cho là tôi bỏ qua cho cô đã coi như đại ân xá rồi chứ, về phần giúp cô sao, Cố San San, tôi nghĩ rằng cuộc sống bình bình thường thường an ổn sống qua ngày đối với cô mà nói thì cũng không phải việc khó gì, đúng không?” Về chuyện muốn nhận sự giúp đỡ mà cầu tình với anh, anh vẫn không hề nghĩ đến. Cái khuôn mặt kia đã viết lên toàn bộ sự tuyệt tình không thương tiếc, đã hoàn toàn đánh mất hy vọng trong mắt của Cố San San, nơi đáy mắt của cô hằn lên sự thất vọng nặng nề, những chuyện xảy ra trong đám cưới kia cũng coi như là thể hiện lớn nhất cho cái ý nghĩ này của cô rồi, phải rời khỏi nơi này là chuyện đương nhiên thôi, còn về phần những chuyện khác nữa, cô chỉ muốn để cho tâm hồn của mình được an bình hơn một chút mà thôi. Một bàn tay vô thức níu lấy cánh tay của Hoắc Cảnh Sâm, ý chừng như chuyện gấp gắp tới nơi rồi, và như không thể chờ đợi được nữa nên cô bật thốt lên vội vàng “Hoắc Cảnh Sâm, anh phải giúp em, à không, không, không phải giúp cho em……là cho Mộ Niệm Thần, Mộ Niệm Thần……cô ấy đang gặp nguy hiểm……” “Đoàng…” Giọng nói của Cố San San lập tức im bặt, một phát súng vang vọng trong đêm, đạn bắn xuyên qua cửa sổ thủy tinh to lớn nằm sát đất, sau đó trực tiếp bay vút ngay vị trí huyệt thái dương của Cố San San, cho tới khi cô ngã xuống, trên khuôn mặt của cô vẫn còn là dáng vẻ bất ngờ. Hoắc Cảnh Sâm phản ứng theo bản năng là che giấu bản thân, rồi sau đó là một tràng tiếng súng bắn càn quét, đợi cho đến khi tiếng súng cuối cùng vang lên rồi khoảng không lại trở nên yên tĩnh, từ bên ngoài phòng làm việc, những người hộ vệ mới tiến vào, thấy bên trong là một cảnh tượng bừa bãi, cùng với một người đã chết là Cố San San đang nằm trên mặt đất, hô lên một tiếng rồi cùng chạy ra ngoài. Tay Hoắc Cảnh Sâm đưa đặt tại khoảng không ngay giữa mũi của Cố San San, không còn hơi thở. Đối với một người lạnh lùng mạnh mẽ như anh, mà thật ra, đến tận lúc này anh cũng chẳng thèm quan tâm đến cái chết của Cố San San, mà là một câu nói cuối cùng trước khi cô ta chết. Niệm Thần đang gặp nguy hiểm, rốt cuộc là nguy hiểm gì chứ, tại sao những người đó buộc Cố San San mang theo bí mật đó mà hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này. Rốt cuộc là Cố San San đã biết được những gì, mà lại rước phải họa sát thân này? Suy nghĩ trong chốc lát, ánh mắt của Hoắc Cảnh Sâm vô tình lướt qua nắm tay đang nắm chặt của Cố San San, hình như từ lúc mới bước vào thì tay phải của cô ta vẫn đều nắm lại thì phải. Gỡ bàn tay đang nắm chặt của cô ta ra, bất ngờ đập vào mắt chính là một tờ giấy gấp đôi, hình như Cố San San đã có một ý thức là mình không còn sống được lâu nữa rồi, cũng giả như từ lúc bắt đầu khi mà Cố San San nhặt được tờ giấy này thì mạng sống của cô đã rơi vào canh bạc, nhưng rõ ràng cô biết kết cục của chính mình chỉ có một con đường chết. Lúc này, trong lòng anh không thể phân biệt rõ có bao nhiêu cảm xúc phức tạp lẫn lộn, thật ra, trước mắt người phụ này chết đi, trong lòng anh cũng có gợi lên một chút sự thương cảm, bởi vì trong cuộc chiến này, Cố San San chính là người vô tội nhất lại bị cuốn vào trong vòng chiến, rõ ràng là cô không đạt được một chút tư lợi gì, mà hiện tại thậm chí cô còn phải mất thêm chính mạng sống của mình. Mà trong tờ giấy kia, một nét bút viết vội không rõ ràng lại chỉ có ba chữ Sở Vận Nhi. VĂN ÁNTrích đoạn mộtMột cục cưng chống nạnh trừng người đàn ông “Khuôn mặt quá mê người, vóc người quá hoàn mỹ, công phu trên giường quá tốt, rất có tiền, mấu chốt là cung cấp nòng nọc nhỏ thế nhưng lại sinh ra tiểu phiên bản hoàn mỹ như con đây sao? Ba như vậy rất đào hoa, dễ trêu hoa ghẹo nguyệt, làm sao bảo đảm người phụ nữ của con nửa đời sau hạnh phúc?”Người đàn ông “… Phụ nữ của cháu? !”Cục cưng tiếp tục “cây ngay không sợ chết đứng” “Con từ trong bụng mẹ bò ra, không phải là phụ nữ con chẳng lẽ là của chú?”Người đàn ông “… Không có ba con có thể từ trong bụng của mẹ đi ra sao?”Trích đoạn 2Cực cưng tiết lộ bí mật “Mẹ mẹ, cha đến đây, cha còn hối lộ con, không cho phép ta tiết lộ bí mật!”Người phụ nữ rất bình tĩnh “Đến đâu rồi?”Cục cưng “Lầu dưới.”Người phụ nữ không bình tĩnh “Con trai, còn không mau báo cảnh sát!”Cục cưng “…”– –Cục cưng “Mẹ mẹ, cha lại nữa rồi.”Người phụ nữ tiếp tục sử dụng chiêu cũ “Nói với mẹ làm gì, trực tiếp báo cảnh sát.”Cục cưng rất vô tội “Báo, có thể báo nhưng chú cảnh sát nói Hoắc tiên sinh có lệnh, bọn họ còn dám xen vào việc của người khác, liền tìm người phá cục cảnh sát!”Người phụ nữ “…”Trích đoạn 3Người đàn ông “Mộ Niệm Thần,em lại đem một cục cưng giấu đi?” Đang khi nói chuyện, cánh tay trực tiếp đem người phụ nữ đang trợn mắt há mồm áp đảo dưới thân, chuẩn bị trước XX lại OO…Người phụ nữ “cây ngay không sợ chết đứng” “Hoắc Cảnh Sâm, anh đã cướp đi một đứa, hơn nữa, nếu tôi không đem giấu riêng một đứa vậy ai nuôi tôi sống ? !”Hai cục cưng nghe lén một lúc rồi đối mặt với nhau, hai tiểu vũ trụ hừng hực lửa cưng số một lật bàn “Cái gì, mẹ, con là cha cướp đi ? !”Cục cưng số hai lật bàn “Cái gì, cha, còn con là mẹ trộm được ? !” Hoắc Cảnh Sâm đi thẳng đến ngồi xuống chỗ bên cạnh Niệm Thần, đưa tay qua ôm lấy bả vai của Niệm Thần, thực hiện một loạt động tác thân mật hết sức tự nhiên, còn diễn ra ngay trước mặt trưởng bối, Hoắc Cảnh Sâm hoàn toàn không có ý định giữ ý tứ, nếu như không phải Niệm Thần cười cười tránh thoát, thì Hoắc Cảnh Sâm cũng phải đòi hôn một cái trên mặt của cô cho bằng được thì mới bằng lòng bỏ qua cho Lạc ho nhẹ một tiếng, thời điểm này vẫn có thể nhìn ra được tràn ngập ý cười nơi đáy mắt của Hoắc Cảnh Sâm, lại thở dài, trừng mắt với Hoắc Cảnh Sâm, sau đó mới lên tiếng“Tiểu tử nhà cháu giờ thì ngon rồi, đã mất công ty mà vẫn còn có tâm tình ở đây bao dưỡng phụ nữ? Đã xảy ra chuyện lớn như vậy mà còn tính toán gạt ta sao, có phải đôi cánh đã trở nên cứng cáp rồi nên cũng không cần đến ông nội là ta đúng không?”Khóe miệng Hoắc Cảnh Sâm nở một nụ cười như chuyện thường tình, liếc mắt đầy cưng chiều lôi kéo Niệm Thần“Em vào bếp chuẩn bị một chút thức ăn đi, chắc chắn hôm nay ông nội đến là đã chuẩn bị nương nhờ nhà chúng ta rồi.”Câu nói này thật có mà giả cũng có, nhưng ngược lại Niệm Thần lại nghe hiểu ý trong lời nói của anh, hai ông cháu cần một không gian riêng để nói chuyện, chuyện thương trường mà thôi!Nếu không thì, anh đã biết tài nấu nướng của Niệm Thần, Hoắc Cảnh Sâm vẫn còn kêu cô xuống bếp làm đông làm tây gì gì đó, trừ khi là anh muốn lấy mạng của ông nội anh mà thôi… Ngược lại về khía cạnh này thì Niệm Thần lại tương đối hiểu, mà lại còn hiểu rất rõ ràng, đứng lên chào hỏi Hoắc Lạc rồi đi lên lầu, nhưng vẫn không quên trừng mắt với Hoắc Cảnh Lạc dùng mắt ra hiệu với đám hộ vệ phía sau lưng, ý bảo đi ra ngoài chờ ông, ngay lập tức, bên trong một phòng khách to lớn giờ chỉ còn lại có hai ông cháu, ánh sáng chiếu lan đến chỗ ngồi trên ghế salon, tiếp theo đó, đầu Hoắc Cảnh Sâm nghiêng nghiêng nhìn về phía Hoắc Lạc, giữa hai hàng mày rậm rạp nhíu lại rồi khẽ nâng lên tạo thành một độ cong xếp lớp“Ông nội, nếu như ông đến vì chuyện của công ty, cháu nghĩ cháu cũng sẽ không để ông thất vọng như từ trước đến giờ, còn nếu như ông đến vì chuyện tình cảm Vận Nhi, cháu chỉ có thể nói, cháu vẫn chỉ xem cô ấy như em gái mà thôi, nếu như cả hai điều này đều không phải, vậy cháu đoán là ông đến chỉ vì Niệm Thần.”Anh được xem là người hiểu rõ Hoắc Lạc nhất, lúc này thì anh cũng đoán ra được đại khái ý nghĩa cuộc viếng thăm này của Hoắc Lạc Lạc lạnh lùng “hừ” một tiếng, nhưng lại không có quá nhiều ý trách cứ gì, ngược lại thể hiện nhiều hơn một phần thương yêu, đôi mắt thể hiện yêu thương không chút che giấu nào, cũng cùng là cháu trai, đây cũng là nguyên nhân vì sao cùng là họ Hoắc, nhưng lại yêu thương Hoắc Cảnh Sâm hơn Hoắc Tĩnh Bắc“Thật ra cháu là đứa đặc biệt hiểu khá rõ lão già như ta, hôm nay mục đích ta tới đây cùng vì ba điều đó, điều thứ ba thì đó là chuyện tình cảm của riêng cháu, dù là Vận Nhi hay Niệm Thần, cần phải xử lý như thế nào tốt thì đó là chuyện của cháu, từ trước đến giờ cháu đã đưa quyết định gì, thì cũng không dễ dàng thay đổi được, nhưng ta là người ngoài cuộc, Cảnh Sâm à, có lẽ cháu đã thật sự động lòng với người phụ nữ này rồi.”Dừng một chút, lúc này ánh mắt nhìn về Hoắc Cảnh Sâm đã không còn một chút ý cười nào nữa, lại nhiều hơn phần uy nghiêm từng trải qua sóng gió khi đã vào tuổi này.“Quay lại vấn đề thứ nhất, đúng là từ trước đền giờ cháu chưa từng gây thất vọng cho ta, đối với cháu mà nói thì Hoắc thị chỉ là tâm huyết của ông nội, cháu là người có khả năng đưa nó tiến lên đỉnh cao vinh quang, nhưng mà Cảnh Sâm, ông nội chắc chắn không muốn vì như vậy lại trở thành gánh nặng của cháu, nếu đã có người không muốn chờ nữa mà muốn cưỡi trên đầu trên cổ của cháu rồi, vậy thì cứ mặc kệ kẻ đó là người phương nào, phải diệt trừ tận gốc, còn về phần Hoắc thị, khi thật sự cần thiết thì cứ việc phá hủy nơi đó cũng không sao, ông nội tin tưởng, cháu có khả năng tạo ra một Hoắc thị hoàn toàn mới, lớn mạnh hơn, để trả lại cho ông nội.”Ông vừa dứt lời thì nơi đáy mắt của ông cũng thể hiện rõ vẻ đau buồn phảng phất, người đã lớn tuổi rồi, đây là độ tuổi luôn rất dễ dàng mềm lòng, dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, nhưng khi dính vào cục diện như hiện tại, quan trọng là có thể nói dứt bỏ là dứt bỏ được sao, nhưng vẫn là cực kỳ thất vọng, cũng chỉ mong muốn một điều là nếu được thì đứa kia hãy quan tâm điều đó một chút thôi thì cũng đã không có tình trạng như bây mắt Hoắc Cảnh Sâm lóe một tia kinh ngạc, những thứ này đều là những ý tưởng đã có sẵn trong đầu của anh, có thể thực hiện được hay không, quả thật lúc trước anh vẫn còn phân vân, nhưng ngay khi Hoắc Lạc nói những lời này, thì anh đủ kiên tâm để đưa ra quyết đi cũng phải nói lại, Hoắc Cảnh Sâm vẫn là người hiểu rõ Hoắc Lạc, vậy thì sao Hoắc Lạc lại không thể hiểu rõ Hoắc Cảnh Sâm chứ? Cho nên ngay tại thời điểm như thế này, ông mới quyết định đi tới căn biệt thự này, nói mấy câu nói đó với Hoắc Cảnh Sâm, giải quyết dứt khoát chuyện trong nhà, thì Hoắc Cảnh Sâm mới chân chính trở về lại Hoắc Cảnh Cảnh Sâm muốn mở miệng, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thể thốt ra khỏi miệng hai chữ “cám ơn” kia, trên suốt con đường anh đi từ trước đến nay, thì người ông này đã giúp đỡ anh biết bao nhiêu rồi, không thể đơn giản chỉ nói hai chữ “cảm ơn” là có thể bù đắp được tất cả, đây chính là thời điểm không thể diễn tả bằng lời, anh thật sự không hiểu được ông nội đã phải hạ quyết tâm như thế nào mới có thể nói những lời đó với anh như lúc im lặng, anh lặng lẽ gật đầu, rồi mới mở miệng nói chuyện“Vâng, cháu biết phải làm như thế nào rồi.”- -Lúc Hoắc Cảnh Sâm đi vào phòng bếp, Niệm Thần lôi tất cả những thực phẩm có thể nấu nướng được từ trong tủ lạnh ra bên ngoài hết, liếc thấy Hoắc Cảnh Sâm bước vào thì cho dù cô đang bận rộn xoay chuyển nhưng vẫn không quên trừng mắt một cái với Hoắc Cảnh Sâm“Đều tại anh hết, bây giờ thì hay rồi, anh có chắc chắn là từ bên trong biệt thự này có thể nấu nướng món ăn cho người ăn sao?”Hoắc Cảnh Sâm ôm từ phía sau lưng Niệm Thần, cằm đặt trên bờ vai của cô, cọ cọ nhẹ nhàng lên xuống khiến cổ Niệm Thần cảm thấy ngứa ngáy, cười cười né tránh, nhưng vẫn không thể tránh khỏi lồng ngực rắn chắc của anh“Biết, anh biết tài nấu nướng của em là không dành cho con người rồi, nên anh đã đuổi ông nội về rồi.” Ngược lại khi nghe anh nói nhẹ nhàng như thế, nhưng nghe vào tai Niệm Thần thì lại cho là thật, đưa tay vỗ nhẹ một cái trên mặt anh“Hoắc Cảnh Sâm, sao anh có thể không hiếu thảo như vậy chứ?”Cho dù cô không biết nấu nướng, dù sao cũng có thể giữ Hoắc Lạc ở lại dùng một bữa cơm mà, không thì đi ra ngoài ăn một bữa cùng được Cảnh Sâm cười khẽ một tiếng, từ trong cổ họng tràn ra giọng nói trầm ổn, ngay lập tức trong lòng cảm nhận được một sự mềm mại tràn lan, cầm các món ăn trên tay cô bỏ xuống hết, bỗng ẵm cô lênNiệm Thần kêu “Á” một tiếng, đến lúc tỉnh hồn lại thì Hoắc Cảnh Sâm đã ôm cô ra khỏi phòng bếp rồi, đặt cô ngồi ngay ngắn trên ghế sa-lon, thân thể của anh nghiêng về phía trước dồn toàn bộ sức nặng xuống ghế sa-lon, đặt hai tay ngay hai bên chỗ cô tựa lưng, đáy mắt hoàn toàn thể hiện vẻ cưng chiều“Dạ, dạ, dạ, anh không hiếu thảo, anh đáng bị trừng phạt, bữa cơm hôm nay anh sẽ nấu, được chưa?

truyện cục cưng lật bàn ta là mẹ trộm được